Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!
Chương 28 : Sen gầy xinh ngất ngây nha!
Ngày đăng: 15:28 18/04/20
-“Vâng!”
-“Mày có nghe tao nói gì không thế?”
-“Em đang nghe mà!”
-“Tao bảo…TAO THÍCH MÀY!”
-“Vâng!”
Trong khi đại thiếu gia đã đỏ bừng hết cả người thì Sen vẫn điềm nhiên, ngây thơ như thế. Nó khiến cậu, vừa thương vừa bực.
-“Thế mày thì sao?”
-“Em thì làm sao?”
-“Mày…mày…có…thích tao không?”
Cậu hỏi, giọng run rẩy thấy rõ.
-“Có chứ, em tất nhiên là thích cậu rồi!”
Thế Hiển cười, nụ cười tỏa nắng. Tuy nhiên, mấy giây sau thì tắt ngấm khi nghe nó nói.
-“Em đã nghi cậu thích em hơn thích con mèo đó mà, nhưng cậu nói ra, em nghe vẫn sướng hơn. Em cũng thích cậu nhiều lắm, nhiều hơn mọi người thích cậu cơ…”
-“Mày có hiểu từ “thích” nghĩa là gì không?”
-“Thì…thích…nghĩa là…thích…mà?”
Ngố quá, hại ai đó thở dài, chán nản. Thôi không nói cái vấn đề “to tát” ấy với nó nữa, cậu cầm tay Sen, dặn dò.
-“Sen này, mày hứa là mai mày phải hát cho tao nghe nhé!”
-“Sao không là hôm nay mà phải là ngày mai? Mà cậu chê em hát không hay cơ mà?”
-“Tao thích thế, mày hứa đi!”
Cậu ra lệnh cực kì kiên quyết, Sen đành hứa.
-“Hè sang năm chúng ta đi du lịch nhé, đi biển, đi núi…mà thôi, mày thích đi đâu thì đi đấy!”
-“Thật ạ?”
-“Ừ, mày hứa đi với tao nhé!”
-“Tất nhiên rồi!”
-“Rồi khi nào lớn, chúng ta tổ chức đám cưới cùng ngày nhé!”
Đề nghị của cậu hơi khó hiểu, Sen hỏi.
-“Nhỡ may chồng em không đồng ý thì sao?”
-“Chồng mày to hơn hay tao to hơn?”
Cậu sao nóng thế, Sen ngậm ngùi.
-“Cậu!”
-“Đùa thế thôi, kiểu gì chồng mày cũng đồng ý!”
-“Rồi, em hứa!”
-“Khi nào tao già, tao bị đau lưng, thấp khớp, mày phải ở bên xoa bóp cho tao nhé!”
Đại thiếu gia làm sao vậy chứ? Hôm nay cậu toàn tính chuyện xa xăm không à? Sen biết làm sao đây, cậu mong chờ thế, mà việc cũng không có gì khó khăn cả, nên nó ngoan ngoãn thề thốt.
-“Rồi mày nghỉ ngơi đi!”
-“Vâng!”
Thế Hiển vừa khép cửa phòng, mà nóng ruột quá, cậu quay lại, chần chừ bảo.
-“Sen này…”
-“Dạ?”
-“Ừ, tao xấu tính, uống thuốc này!”
-“Em không uống, đắng lắm!”
Nói đoạn, vứt thuốc xuống đất. Hiển kiên nhẫn lấy thuốc khác, nhẹ nhàng tới bên dỗ dành.
-“Thôi mà, uống cho khỏe, nhé, biết là đắng rồi, cố uống nhé!”
-“Không đâu…”
Không không mấy phát, tay cậu đã bóp miệng nhét thuốc, rót nước, có đứa thất bại.
-“Đi ngủ đi, khuya rồi!”
-“Em không ngủ, em thích chơi!”
-“Ngoan đi, ngủ muộn không tốt đâu!”
-“Em ghét cậu!”
-“Rồi, mày ghét tao, giờ mày ngủ ngon là được!”
Trời đất ạ, đại thiếu gia, điên rồi! Sen mím môi, nó không thể bỏ cuộc được, nó sẽ ra chiêu cuối cùng vậy. Mọi khi nhắc tới hai cái tên này, cậu đều tức, hôm nay không biết còn tác dụng không nữa.
-“Em nói cho cậu biết một sự thật nhé, em…em thực sự nhớ anh Sên quá à, cả anh Tuấn nữa, các anh ấy đi học xa, em buồn muốn chết…”
CHOANG!
Mấy cái cốc trên bàn vỡ tan. Cố kiềm nén cơn giận, đại thiếu gia gằn giọng.
-“Mày nhắc lại tao xem?”
-“Em nhớ hai anh ấy, nhớ điên cuồng lên ý…”
-“Trương Ngọc Uyển Nhi, mày có tin là tao bóp chết mày luôn bây giờ không?”
Uầy, cuối cùng cũng được cậu mắng rồi, đây mới là cậu nhà nó. Lâu lắm rồi mới được nghe cái giọng bá đạo quen thuộc này, mừng quá, hạnh phúc quá, con bé bổ nhào ra ôm lấy cậu nức nở. Thế Hiển mặt méo xệch, chẳng hiểu cơ sự ra làm sao???
…..
…..
Thời gian thấm thoát trôi, cái việc mà Hiển đinh ninh rằng, còn lâu sẽ tới, thì nay đã gần trong gang tấc. Việc cậu tốt nghiệp cấp hai sẽ phải đi du học là chuyện hiển nhiên. Ba mẹ đã định sẵn, và cũng nói kế hoạch đó cho cậu từ rất lâu rồi.
Lúc trước vẫn nghĩ đơn giản, giờ lại càng ngày càng không muốn đi. Một bận, sau khi đã suy nghĩ chín muồi, cậu tìm mẹ nói chuyện.
-“Việc sang Mỹ, để lên đại học được không mẹ?”
-“Sao vậy con, đây là ước nguyện của cụ nội trước khi nhắm mắt mà, con cũng đồng ý rồi, sao giờ lại thế?”
-“Con…con…”
Đối diện với mẹ ruột, chẳng thể nào mà bịa linh tinh được. Cậu thành thật đề nghị.
-“Con…có thể cho nó…đi cùng con được không?”
-“Nó nào?”
-“Dạ…Sen…ạ…”
Mẹ cậu không khỏi ngạc nhiên.
-“Con biết thừa em bệnh mà, sao có thể chứ?”
-“Con sẽ chăm sóc cho nó!”
-“Con chăm sóc thế nào? Con còn phải đi học, qua đó không phải như trong nước, có rất nhiều bạn giỏi, con càng cần cố gắng!”
-“Thì thuê thêm người giúp việc chăm sóc cho nó là được!”
Ai đó nhìn thật sâu vào mắt con trai mình, đột nhiên, bà hỏi.
-“Hoàng Thế Hiển, con…đừng nói với mẹ là…con thích em nhé…Con thích Sen phải không?”
(Còn tiếp)