Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 29 : Điều ước năm xưa

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


Trời ơi, giật mình! Tại sao mẹ có thể nhìn ra cơ chứ?



Hoàng Thế Hiển căn tội, ở cùng với một con nghiện phim tình cảm sến sủa lâu năm, nên giờ cũng hơi chột dạ. Nó vốn chỉ là con hầu thôi, còn nhà cậu, cậu cũng chẳng biết gia thế tới mức nào, nhưng chắc cũng giàu, liệu chuyện này lộ ra, có gây bất lợi gì cho nó không?



Liệu có như trên phim, bọn chúng sẽ bị cấm đoán?



-“Con…mẹ nói linh tinh gì vậy?”



Cậu trả lời, sau khi đã suy nghĩ, hết sức là “chính chắn”.



-“Không thích thì lôi nó đi Mỹ cùng làm gì?”



Mẹ cậu lại hỏi.



-“Thì để có người hầu con.”



-“Mẹ thuê người khác cho bảo bối, nhé!”



-“Không, con quen nó rồi, chỉ muốn nó thôi.”



-“Úi trụi ui…bảo bối của mẹ…bảo bối vừa bảo chăm em…xong giờ bảo bối lại bảo em hầu…câu trước với câu sau đánh nhau bôm bốp…thế rốt cuộc là bảo bối muốn sao đây?”



Thôi, đã bị mẹ cậu tóm đúng chỗ hiểm. Đại thiếu gia chỉ biết cười trừ, sơ xuất tới thế là cùng!



-“Con…con…chả muốn sao cả…”



-“Thế bảo bối thích em Sen hả?”



Hoàng Thế Hiển đỏ bừng, một mực phủ nhận. Mẹ cậu cũng không có gì là vội vã, giọng đều đều nói.



-“Ừ, vậy thì may quá, cha đẻ của Sen vừa mới liên lạc, định đón Sen về ở cùng, ông ấy là người có tấm lòng nhân ái, không như mẹ Sen, nên mẹ đang định tháng sau gửi nó về sống với cha nó…”



-“CÁI GÌ VẬY MẸ?”



-“Làm gì mà sửng sốt thế? Liên quan gì tới con?”



Ánh mắt mẹ cậu, rất chân thật, dọa ai đó sợ tái mặt.



-“Nhỡ may ba nó là người xấu thì sao ạ? Khổ thân con bé, nhỡ nó lại bị ba nó bắt nạt thì sao ạ?”



-“Không sao đâu bảo bối, lần này mẹ cho bác Hồng đi cùng, không ai bắt nạt được Sen cả.”



-“Nhưng nhà mình nuôi nó từ bé, tốn cơm tốn gạo, mẹ phải giữ nó lại phục vụ cho gia đình mình chứ, cho đi dễ dàng thế à?”



-“Tiền cơm tiền gạo là của ba mẹ, ba mẹ không tiếc thì ảnh hưởng gì tới bảo bối đâu?”



-“Con…con…”



-“Thôi, đi về phòng con đi, hay hôm nay lại quý mẹ thế hả?”



Đấu với mẹ mày à? Còn non lắm con ạ, xem kìa, mới bịa tý chuyện cha đẻ đòi đưa con bé về nhà mà thằng bé đã xoắn hết cả quẩy rồi kìa, haha! Người mẹ ngồi thư thả, khẽ cười mỉm, ép đứa con trai duy nhất phải lộ bộ mặt thật.



-“Thôi được rồi, nhưng mẹ phải hứa không được làm gì nó!”



Ai chà chà, con với chả cái. Mới tý tuổi ranh đã giữ “người thương” như giữ ngọc thế này?



-“Thế bảo bối nói xem tôi làm được gì nó?”



-“Con…con…”



-“Con làm sao?”



-“Con…thích…”



-“Thích ai? Đàn ông đàn ang, thích gì ghét gì thì đường hoàng mà nói!”



-“Rồi, con thích nó, được chưa? Trương Ngọc Uyển Nhi, con thích nó, vô cùng, vô cùng thích. Mẹ cho nó sang Mỹ với con!”



Mẹ mày đã biết từ lúc mày bước vào phòng đề nghị cơ con ạ, chỉ muốn trêu mày chút thôi. Bà chủ bình thản.
-“Khó thở lắm, đừng nhốt em…em sợ tối lắm…xin cậu đấy!”



-“Tất cả là tại mày đấy, ai bảo mày đáng yêu quá làm gì cơ chứ?”



Chiếc khóa kéo lên, tiếc là kéo mãi không thể hết, bên trong, con bé tội nghiệp bị ngạt, ho sặc sụa. Lúc cậu bất lực mở ra, nhìn thấy nó mặt tái mét, cả người cũng bàng hoàng theo.



Thế Hiển ngồi một chỗ, khổ sở thở dài. Cậu chắc hóa điên mất. Cớ sao lại suy nghĩ như một thằng ngốc không biết gì vậy? Cho dù nhét nó vừa cái vali đó, thì nó có thể đi theo cậu sao? Không, chẳng thể nào!



Giờ mới thấy thấm thía cái câu, con người một khi vạn bất đắc dĩ có thể làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn!



Ở trong nhà vệ sinh, Sen vừa nãy bị một hồi khó chịu, còn đang nôn thốc nôn tháo, đại thiếu gia đứng sau, khẽ đập vào lưng nó, nói vỏn vẹn một câu.



-“Xin lỗi!”



…..



…..



Rồi chiếc máy bay cũng cất cánh! Người đi thì đi, người ở lại vẫn ở lại.



Mười tiếng sau khi cậu đi, Sen cảm thấy rất trống vắng, nó bảo mẹ muốn gọi điện nói chuyện với cậu. Mẹ bảo, cậu vẫn ở trên máy bay. Sen ngạc nhiên lắm, nó chưa bao giờ nghĩ ra, nước Mỹ lại xa tới vậy, mười tiếng rồi, cậu đi mười tiếng rồi mà vẫn chưa tới nơi!



Cuộc điện thoại đầu tiên cậu gọi về nhà, nói chuyện với mấy người, nhưng không hề nhắc tới Sen. Mẹ nhắc khéo cậu, nhưng đại thiếu gia một mực từ chối.



Bốn ngày, bốn ngày trống vắng tới lạ kì. Trước kia từng chơi trò xa nhau một tuần, nó thấy rất bình thường, còn bây giờ, mới bốn ngày thôi, sao cảm thấy kinh khủng tới thế?



Có phải chăng trước kia nó biết chắc cậu ở trên phòng, cách nó rất gần? Còn bây giờ, cậu…xa quá!



Thời gian của nó dường như dài vô tận, trước kia anh Sên đi học, nó đâu có cảm thấy buồn nhiều như vậy?



Cuộc điện thoại thứ hai, nghe nói cậu đã ổn định được nơi ở, đã tới nhập học.



Cuộc điện thoại thứ ba, thấy bảo cậu đăng kí mấy câu lạc bộ thể thao bên đó.



Cuộc điện thoại thứ tư…



Cuộc điện thoại thứ năm…







Cuộc điện thoại thứ mười…là Sen nhờ mẹ gọi điện, Sen muốn nói chuyện với cậu. Nhưng cậu dập máy luôn, cậu không hề muốn nói chuyện với nó!



Cậu quên Sen rồi sao? Nó làm gì mà cậu ghét nó vậy? Nó nhớ cậu tới buồn thiu, còn cậu thì có vẻ như rất vui với cuộc sống bên đó! Con bé lên phòng cậu nhiều hơn, loanh quanh, loanh quanh, nó thực sự muốn tìm kiếm hình bóng cậu nơi đây.



Bàn học, giường ngủ, tủ sách, không biết nó đã lau mấy trăm lần? Lau tới sáng bóng rồi! Cậu biết chắc sẽ khen nó chứ?



Sách cũ của cậu, nó cũng mang ra xếp sắp cẩn thận. Đột nhiên, nó thấy một mảnh giấy nhỏ gấp vuông vắn rơi ra, nét chữ trên đó rất nắn nót, cẩn thận.



“Điều ước ở lễ hội thả đèn.”



-“Đưa đèn đây!”



….



-“Mày không phần tao cái nào hả?”



-“Dạ? Cậu cũng cần ước ạ?”



-“Con hâm này, thôi được, để tao mua cái khác…”



Ký ức hiện về, có chỗ nó nhớ, có chỗ nó không, nhưng hình như hồi đó nó dùng hết cả đèn ước của cậu thì phải. Đây là điều ước năm xưa của cậu sao? Sen biết nó xấu tính, nhưng nó tò mò không chịu nổi rồi, nó nín thở, hồi hộp mở ra…



“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”



HẾT PHẦN 1.



(Còn tiếp)