Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 30 : Đợi em tra từ điển

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”



“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”



“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”



….



Sen nhìn đi nhìn lại. Nó đọc xong, nó không dám chắc, lại đánh vần lại từng từ. Tim nó đập rất mạnh, cảm giác hai má nóng ran, loại chuyện này, cũng không hiểu là gì nữa???



Chỉ muốn, ngay lập tức bây giờ được gặp cậu.



Muốn hỏi cho thật rõ ràng.



Việc này, nó rối trí quá à.



Con bé chạy ngay tới chiếc điện thoại bàn, run rẩy, hồi hộp bấm một loạt số, cái số mà nó thuộc từ lâu lẩu lầu lâu, cái số mà chẳng bao giờ thèm nghe điện thoại của nó cả.



Tút…tút…tút…



Sau một hồi chuông, cuối cùng cũng có tín hiệu nhấc máy. Nó nghe tiếng cậu, ngọt ngào quá, thân thuộc quá, mừng phát khóc.



Nhưng Sen sợ, sợ cậu còn ghét Sen, tạm thời chẳng biết nói gì, cũng chẳng dám lên tiếng!



-“Ba à…?”



-“…”



-“Mẹ à?”



-“…”



-“Ai vậy? Sao không nói gì?”



-“…”



Sen cứ muốn nghe mãi, nghe mãi, vì nó nhớ cái giọng nói này quá cơ, mà người đầu dây bên kia lặng yên rồi, nên đành phải nghẹn ngào.



-“Là em…Sen…”



Không gian yên lặng tới thế? Nó còn nghe thấy cả tiếng thở của cậu, nhẹ nhàng, gần gũi, cứ như cậu đang ở ngay bên nó vậy.



-“Cậu, cậu có khỏe không?”



Tút…tút…tút…



Đáp lại lời hỏi thăm của Sen, là dập máy, dập máy không thương tiếc!



Mặt con bé tối đen, ỉu xìu.



Đi học trường mới này, Sen đứng nhất lớp luôn nhé, các bạn đều giống Sen, ai cũng yêu quý nó. Cậu không ở nhà, chẳng ai quát mắng. Cậu đi Mỹ, nhà trên nhà dưới ăn chung một bàn ăn, toàn bộ sự chú ý của ba mẹ, các bác, mọi thành viên từ lớn tới nhỏ đều hướng vào Sen.



Nó bây giờ ngoài cậu phớt lờ thì trở thành trung tâm của vũ trụ rồi. Vậy tại sao mà vẫn thấy buồn thế? Buồn nẫu cả ruột cả gan…



Vừa mới về phòng ngẩn ngơ một lúc thì mẹ gọi.



-“Nhi!”



-“Dạ con đây mẹ!”



-“Tối nay mẹ ngủ ở đây nhé!”



-“Ba lại làm việc có lỗi à mẹ?”



-“Đúng vậy, lần này phải trị cho ba con biết lễ độ…”



Mẹ thật, Sen thấy ba tốt ơi là tốt rồi ý, ba Sen ý à, bá đạo lắm, có lần Sen được mẹ đưa tới công ty nha, ai cũng sợ ba cả ý. Nó ngây ngô thắc mắc.



-“Tất cả mọi người sợ ba, nhưng ba lại sợ mẹ!”



Mẹ nở nụ cười đằm thắm, ôm nó vào lòng, mẹ bảo.



-“Đó không phải là sợ, mà là yêu?”



-“Yêu ạ?”



Nhìn con gái mắt ngây thơ tròn xoe, người làm mẹ tự dưng thấy trách, đúng rồi, con bé này ngốc là thế mà chưa dạy nó tý gì, thế này thì con trai mình mai sau chắc thiệt thòi chết mất. Thôi được rồi bảo bối của mẹ, mẹ thay con hành đạo vậy!



-“Nằm xuống đây, mẹ bảo Nhi cái này…”



-“Dạ!”



Sen ôm mẹ, mẹ vừa xoa đầu vừa dạy bảo.



-“Thế đã ai bảo thích Nhi bao giờ chưa?”



-“Có rồi ạ, cậu bảo!”



Thằng này, cũng nhanh thật đấy. Mẹ cười mỉm, mẹ hỏi tiếp.



-“Thế Nhi trả lời ra sao?”



-“Con cũng thích cậu mà, con thích hết mọi người trong nhà mình nha, thích mẹ nhất…”



Cái mồm, dẻo quá. Nhưng mà nghĩ lại, cũng thương thằng con mình thật, người ta đi tỏ tình hoặc thất bại, hoặc thành công, đây cái người mà nó tỏ tình còn chẳng biết đang được tỏ tình…haizza…




-“Thôi mà, em phải làm gì bây giờ?”



Hiển bỗng dưng đứng lại, cậu nghiêm nghị.



-“Mày nói thế chứ nếu tao yêu cầu thì chắc gì mày đã làm?”



-“Không, không, nhất định em sẽ làm mà, nhất định luôn!”



-“Thế thơm vào đây một phát đi!”



Sen chững lại một lúc, thấy đại thiếu gia định bỏ mặc nó rồi, nên vội vàng kiễng chân, thơm lên má cậu một cái. Con bé đỏ bừng, thấy cậu cũng đỏ không kém à!



Cậu cười, đẹp trai mê li luôn. Rồi cậu dẫn nó đi dạo. Biển rất đẹp, trăng sao đều rất sáng, không khí trong lành thanh mát đến dịu dàng.



-“Cậu lạnh không? Em chạy vào kia lấy thêm áo cho cậu nhé!”



Hiển nhìn Sen, nhẹ nhàng khoác qua vai cho nó.



-“Thôi, không cần.”



-“Dạ?”



-“Ngoan, nghe lời!”



-“Vâng, nhưng cậu có lạnh không?”



-“Ở cạnh mày thì không!”



-“Dạ?”



-“Dạ dẫm gì, đi thôi!”



Hiển dẫn Sen đi một đoạn, thì nó bắt đầu nhìn thấy những ánh nến rất lung linh được xếp trên cát. Nhìn qua, nó có thể đọc được nến xếp thành chữ Trương Ngọc Uyển Nhi, hoa hồng rải từng cánh xung quanh, tuyệt đẹp.



Sen không khỏi trầm trồ, nhưng cái chữ tiếng anh kia là gì nhỉ? Quen quá, mà không thể nào mà nghĩ ra được?



Nó biết chữ WILL, của thì tương lai đây mà, vừa mới ôn bài hôm nọ. YOU, you là bạn. ME, me là tôi. Thế còn cái chữ ở giữa kia là gì thế? MARRY, trông quen thế? Mà sao nó không thể nghĩ được ra nữa luôn.



Đại thiếu gia đang nhìn nó, ánh mắt cực kì trông chờ, khiến con bé càng rối. Trời ơi sao nó ngu thế này cơ chứ?



-“Sen!”



-“Dạ?”



-“Mày…mày…nghĩ sao?”



Ôi em có hiểu cậu định nói gì đâu mà nghĩ sao? Cậu cầm tay nó, tay cậu run thấy rõ luôn. Nó sợ quá, đành phải khai thật.



-“Cậu, đợi em một tý nhé!”



-“Còn phải nghĩ à?”



-“Em…em lấy điện thoại tra từ điển, chữ “marry”, em không biết nghĩa…”



Nói xong, nhìn cậu lấm lét. Sờ tay vào túi, không thấy điện thoại đâu, chết chắc luôn rồi!



-“Đợi em tý, em chạy ra xe xem có không? Rất nhanh thôi…cậu đừng giận nhé!”



Mặt cậu đã tối xanh tối đen, hận chỉ muốn vứt nó xuống biển ngay lập tức.



-“Đứng lại!”



-“Dạ?”



-“Lấy tao!”



-“Dạ? Lấy…cái…gì…ạ?”



-“Trương Ngọc Uyển Nhi, tao bảo mày lấy tao!”



Sen ngớ hết cả người, cậu đã tới bên cạnh nắm lấy tay nó.



-“Làm vợ tao, nhé!”



Sao lại thế? Hôm nọ mẹ vừa mới dạy độ tuổi kết hôn cơ mà, hình như nó và cậu chưa đến tuổi thì phải, Sen hơi choáng, tạm thời chỉ có thể thốt lên.



-“Mẹ bảo…à, mẹ cậu bảo…à mà…pháp luật không cho phép đâu ạ…”



-“Tao biết!”



-“Dạ?”



-“Nhưng giờ tao cầu hôn mày trước, khi nào đủ tuổi thì cưới!”



-“Dạ?”



-“Dạ dẫm gì, để mày ở nhà, tao không yên tâm, thế nào? Mày có lấy tao không?”



A, cậu hỏi dồn dập quá, hại con bé lóng nga lóng ngóng.



-“Mày có đồng ý hay không thì bảo đây? Trả lời mau đi! Tao đếm từ một tới ba thôi MỘT…HAI…”



(Còn tiếp)