Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 37 : Bí mật nhiều năm trước

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


-"Anh, sao vậy anh, rõ ràng anh nhìn thấy mà, anh là người rõ nhất em không đẩy cô Ngọc Nhi?"



-"Anh biết, anh làm vậy cũng là tốt cho em thôi..."



-"Sao lại tốt cho em? Em không hiểu..."



-"Ngọc Nhi bị ốm nên đầu óc không bình thường thôi, nên mới có hành động ấy, em bĩnh tĩnh..."



-"Em nghĩ mà xem, Ngọc Nhi là người yêu Thế Hiển, nhưng giờ biết Ngọc Nhi bệnh tới mức làm liều như thế, liệu cậu ấy có đau lòng không? Với lại anh biết em còn yêu cậu ấy, em có thể làm tất cả vì cậu ấy..."



-"Đúng vậy..."



Anh nhẹ lau nước mắt cô, thì thầm.



-"Hiển vẫn còn tình cảm với em, nhân chuyện này, có thể làm cậu ấy không nghĩ về em nữa, toàn tâm toàn ý yêu Ngọc Nhi, cũng là tốt cho nhà họ Hoàng..."



-"Nhưng em...em không muốn cậu nghĩ em là người xấu...em vẫn muốn được làm người giúp việc cho cậu, chăm sóc cậu!"



-"Nhi, nghe anh nói. Sớm muộn gì mẹ cũng bắt em lấy chồng. Em nghĩ cho Hiển tý đi!"



Nhìn cô thẫn thờ, anh nói quả quyết.



-"Em có thể cho Hiển cái gì?"



-"..."



-"Em có thể cho nó một đứa con không?"



-"..."



-"Em có thể giúp mẹ em có cháu nối dõi không?"



-"..."



Anh càng nói, cô càng khóc. Không, chẳng thể nào. Sự thật, sao quá đắng.



Tiếng bác sĩ năm đó mãi cứ vang vọng trong đầu, nghe sao tái tê. Sự kiện năm đó, vẫn là một nỗi đau, rất lớn.



......



-"Là sao anh? Em...em không hiểu lời bác sĩ lắm...Kim Chi, là sao bạn?"



-"Sen, bạn bình tĩnh, chúng ta có thể hỏi mẹ Thế Hiển, rồi cũng nhau tìm cách chữa trị cho bạn."



-"Nhưng là sao, ý bác sĩ là sao?"



Kim Chi nghẹn ngào, ôm Sen vào lòng.



-"Mai sau bạn lấy chồng, bạn không thể có con, bạn hiểu không?Bạn không thể làm mẹ..."



Không thể có con sao? Cô bé thích trẻ con mà. Là đùa phải không?



-"Đi, tớ dắt bạn về nói chuyện với cô Như."




-"Đẩy gì ạ?"



-"Đẩy tao xuống cái hồ này đi, rồi tao tin mày đẩy Ngọc Nhi..."



-"Dạ...em...em..."



-"Mày không phải sợ, tao bơi rất giỏi, biết rồi đấy!"



Cậu bơi giỏi gì chứ, hôm nọ bị ngã suýt chết đuối cơ mà. Nhưng mà giờ ánh mắt cậu cương quyết thế kia, làm sao đây, trời ơi.



-"Thế cái hồ đó có sâu không cậu?"



-"Không sâu, không chết được đâu, đẩy đi!"



-"Em...thế nước đó có bẩn không ạ? Nhỡ bị ngứa..."



-"Không, hồ ở bệnh viện rất sạch!"



-"Em...em đẩy cô Ngọc Nhi..."



-"Ừ, giờ đẩy tao!"



-"Em..."



-"Tao đếm từ một tới ba...MỘT...HAI..."



Vừa hay tới từ BA thì cậu dọa ai đó giật mình, trượt chân nhào xuống nước, mà tay cậu còn nắm tay người ta, kéo cậu cũng ngã theo.



Cũng may Hoàng Thế Hiển phản ứng kịp, trong phút chốc đã kéo được cô vào lòng, cậu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.



-"Nhi, không phải mày!"



-"Em...em..."



-"Chỉ vì muốn chấm dứt với tao mà phải dùng chiêu đó, ai dạy mày?"



-"..."



-"Tao thực sự không hiểu vì sao mày yêu hắn, nhưng nói trước, anh Sên của mày...hắn không hẳn đơn giản."



Đưa cô lên bờ, sai người mang khăn bông rồi vuốt vuốt lại tóc mái cho cô, họ ở rất gần, gần tới nỗi từng nhịp tim cũng run rẩy. Hơi thở của cậu ghé qua má, khẽ mơn trớn vành tai cô, rồi cắn, thật mạnh.



Tim cô tưởng như ngừng đập, cậu nói, nhẹ nhàng mà chua xót.



-"Cái này, là trả cho em vì tội phản bội anh. Còn từ giờ, không cần nhọc công nữa, anh sẽ yêu Ngọc Nhi, còn em cứ yên tâm bên hắn, anh trai hứa sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em nữa...."



Những giọt lệ cứ thế mà tuôn dài, môi cậu áp môi cô, vội vàng hôn liếm, rồi mỉm cười.



-"Anh vào trước đây, em gái...về đi!"



Nhìn bóng cậu đơn độc, xa dần...cô cứ thế khụy xuống, đau khổ, dồn nén...khóc một trận thật to, thật nhiều! Em gái, từ hôm nay, cô chính là em gái của cậu!