Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 42 : Vợ chồng

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


Đáng nhẽ phải thấy hạnh phúc, đáng nhẽ phải thấy vui mừng, thật tiếc, cô cảm giác trong lòng bây giờ như có một làn gió lạnh thổi qua, hàng lông mi dày khẽ chớp, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.



-"Em...em..."



Người đối diện lòng nặng trĩu, buồn buồn nói.



-"Khó vậy ư?"



-"Bốn tháng, bốn tháng thôi được không cậu?"



-"Mày không thật lòng muốn lấy tao, mà chỉ là lo tao không được lên chức thôi sao?"



-"Dạ...em..."



-"Để tao đoán nhé, mày là một con người có tấm lòng bao la, mày lo cho công ty, lo cho ba mẹ, thậm chí sẵn lòng lấy người mình không yêu?"



-"Em...em..."



-"Mày bố thí cho tao cổ phần, mày nghĩ tao sẽ cảm kích mày ư?"



-"Em..."



-"Mày biết tao yêu mày, mà mày vẫn làm thế à?"



-"Em xin lỗi..."



-"Muốn giết chết mày luôn, Sen ạ!"



-"Em xin mà...em cứ nghĩ đơn giản, là em ngu xuẩn..."



Nhi sợ hãi van nài, cô sai, cô sai rồi, cô không nghĩ lại tổn thương cậu tới vậy! Là cô ngu, chẳng làm được tích sự gì hết. Ánh mắt cậu uất hận nhìn cô, ánh mắt ấy, cô đơn, lạnh lẽo. Cô thấy đau, đau lắm...như vạn mũi kim xuyên qua tim gan vậy.



-"Cậu đừng buồn nữa, coi như em chưa nói gì nhé...em sẽ cố năn nỉ mẹ lại lần nữa..."



Gương mặt Hoàng Thế Hiển biến sắc, cậu cười khẩy, sau đó cúi đầu cắn lấy cánh môi mềm mại như hoa như ngọc một cách tàn bạo. Nụ hôn ngông cuồng mang theo sự trừng phạt đắc ý, hung hăng thăm dò, cướp đoạt từng khoảng không trong cô, dây dưa không ngừng.



Mùi máu tanh nồng nhỏ giọt bên khóe môi, có lẽ cậu thực sự giận rồi. Môi cậu khẽ nhả môi cô, mãnh liệt trượt theo chiếc cổ trắng như tuyết xuống phía dưới, trêu đùa nơi xương quai xanh, khiến chúng trở nên rực hồng. Sương đêm buông xuống, ẩm ướt, những ngọn cỏ mềm mại là thế, mà sao hôm nay cảm giác lại giống dao cứa, sắc bén, lạnh lẽo...nếu có một điều ước, ngay lúc này đây, cô muốn ước rằng, cô có thể làm mẹ.



Nước mắt tuôn trào như suối, cuồn cuộn rơi xuống, nhỏ vào mái tóc đen mượt, cô không kêu rối rít, không van xin, cũng không nhúc nhích. Nhi nằm đó, thẫn thờ, mắt cô sưng húp, những giọt nước vị mặn chát thấm đẫm hai gò má hồng...hình ảnh của cô, khiến ai đó nao lòng, rời bỏ khỏi mùi hương ngọt ngào, cậu nói, rất nhỏ.



-"Mày nghĩ dễ dàng thế sao? Lời đã nói thì đừng mong rút lại!"



-"..."



-"Mày có nghe thấy gì không?"



-"Dạ...em..."



-"Đeo nhẫn cho tao!"



Lần này thì cậu quát, hại cô cuống cuồng trở dậy. Lại phát hiện mỗi bàn tay của mình chứa một cái nhẫn. Một cái là cô cầu hôn cậu, một cái là cậu vừa thả vào.



-"Bốn tháng thì bốn tháng, đã là vợ thì phải nghe lời chồng, hiểu chưa, dù chỉ trong thời gian ngắn..."



-"Dạ...em biết..."



-"Đeo nhẫn cho tao!"



Cô bối rối cầm chiếc nhẫn mình chọn cả buổi, đeo cho cậu. Nói chung là vừa, thực ra hầu hạ cậu bao lâu, tất nhiên cô biết cỡ tay cậu. Hoàng Thế Hiển ngắm vật thể lạ hồi lâu, sau cùng cũng hài lòng gật đầu. Thôi được, cậu không tham nữa, trời không chịu đất thì đất đành chịu trời vậy, muốn đi vào trái tim con bé ngốc này, chắc phải từ từ.



Cậu lại nắm lấy tay cô, giật lấy chiếc nhẫn còn lại, từ từ trao vào ngón áp út của cô. Nhi xấu hổ cúi mặt, thật đẹp, hạt kim cương trên đó nhỏ nhưng rất sáng, đeo vào thật duyên dáng. Nếu có thể đeo cả đời thì tốt! Cậu nhìn cũng rất chuẩn, nhẫn vừa khít.



-"Vẫn còn thiếu!"



-"Dạ?"



-"Mày có một cái dây chuyền và một cái nhẫn đeo ở cổ nữa, tao không có!"


-"Tao bảo hâm là hâm..."



-"Vâng!"



-"Sen hâm, Sen ngốc, Sen thối, Sen điên, Sen rồ..."



Phụng phịu bĩu môi, tỏ vẻ không tán thành.



-"Ấm ức hả?"



-"Không...em chỉ thấy hơi vô lí thôi...em thối thế sao cậu còn ôm em..."



-"Ôm cho người mày lây hương tao, thơm thêm một chút! Cho người ta đỡ ghét mày."



-"Có ai ghét em đâu mà!"



-"Người ta không nói thôi...vì mày ngu quá mà..."



-"Vâng, cảm ơn cậu!"



Người cậu mỗi lúc một sát hơn, lại còn cù cù trêu cô nữa, cậu thật là...rất đáng ghét!



-"Đừng mà...haha...em buồn cười lắm...em xin đấy..."



Xin mãi, cậu không cù nữa, nhưng xong thì cậu lại cấu, véo. Trời, cô biến thành cục đất nặn của cậu không bằng. Một lúc, Hiển gọi Nhi rất nhỏ nhẹ.



-"Vợ, vợ, chồng bảo này..."



-"Sao cơ cậu?"



-"Vợ...vợ có...hạnh phúc không?"



-"Em...em..."



-"Vợ không phải nghĩ, vợ chỉ cần hỏi trái tim mình xem..."



Tay cậu to lớn đặt chỗ trái tim cô, khiến nó nhảy lung tung, mặt cô thì nóng ran lên rồi. Giờ phút này, nằm thật sát với cậu, nghe cậu nói, được cậu ôm, hạnh phúc không ư? Ôi, cô tưởng mình đang mơ chứ!



-"Em...em...có..."



Ngại ngùng thừa nhận, xong thấy cậu cười thật tươi, thơm nhẹ lên trán cô, rồi siết chặt cô trong lòng, hai người họ, đã có một giấc ngủ thật ngon.



....



Sáng hôm sau, bác Súng muốn rủ Nhi đi chợ sớm mua đồ. Nhi đi làm rồi, cũng có kha khá tiền, mà đồ dùng toàn mẹ mua cho, cô cũng không sắm gì nhiều cả. Thế cho nên đi chợ với Nhi thì toàn cô trả và mua cho bác, bác rất là thích.



Cửa phòng không khóa, nên như thường lệ bác cứ thế đẩy vào. Trước mặt, cảnh tượng đến rùng mình.



Con bé trông ngốc ngốc giả nai mà lẳng lơ gớm. Vừa mới hôm trước lên giường với thằng Tuấn, hôm nay lại ăn nằm với cậu chủ, bị người ta từ hôn là đúng. Phải, nó biết nó không đẻ được nên nó lang chạ thế nào chả xong.



Bác nghĩ, thiệt thòi cho con trai mình, nhưng bác vẫn cố nhịn.



Ánh nắng chói vào làm Uyển Nhi thức giấc, thấy bóng người đứng sững sờ trước cửa thì giật mình.



-"Bác...bác Súng..."



Cậu thấy động cũng tỉnh, tay vẫn ôm không cho cô dậy, chỉ bỏ ra ngoài một câu.



-"Người làm tự tiện vào phòng chủ là quy tắc ở đâu thế?"



-"Cậu...đừng vậy..."



-"Mày nằm yên!"



Bác nghe cậu khẩu khí không tốt, sợ run người.



-"Tôi...tôi xin lỗi..."