Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 41 : Đại thiếu gia quét sân

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


-"Hoàng Thế Hiển, theo ta vào phòng!"



-"..."



-"Nhanh!"



Bà chủ ra lệnh, dưới con mắt ngạc nhiên của gia đình. Nhưng biết làm sao, trong cái nhà này, bà là to nhất mà!!!



...



-"Mẹ, có gì ạ?"



-"Mẹ tính gả em Nhi cho anh Tuấn của con, con tính sao?"



-"Vâng, tùy mẹ!"



-"Mẹ tính không cần ăn hỏi, cưới xin gì cả, ngay bây giờ cho nó đi theo thằng Tuấn về nhà bên ấy luôn!"



Hoàng Thế Hiển sốc, vội vàng ngăn cản.



-"Thế sao được mẹ? Thế còn gì là thể diện nhà họ Hoàng nữa, ít ra phải thách cưới, chuẩn bị ăn hỏi, rồi tiệc tùng hoành tráng chứ...Mẹ làm thế người ta cười vào mặt chúng ta..."



-"Thôi còn mặt mũi đâu để người ta cười hả con? Con thấy đấy, bung bét hết cả."



-"Nhưng cứ từ từ đã mẹ!"



-"Không được, quyết thế đi! Đằng nào tối qua chúng nó đã là của nhau rồi...mẹ ra thông báo họ hàng, đổi chú rể từ thằng Đông sang thằng Tuấn..."



-"Đâu, mẹ nghe ai nói vậy, chắc gì đã là của nhau, có thể họ chỉ nằm với nhau, đơn giản là thế thôi thì sao?"



-"Thôi, giờ em gái con bị tiếng xấu, có người rước là tốt rồi, không bàn nhiều! Thế con trai nhé!"



-"Mẹ...từ từ..."



Khóe môi hơi cười, nhưng bà cố nén.



-"Sao thế con trai yêu?"



-"Đừng...con...con...đừng để nó lấy ai, con thật lòng..."



-"Mẹ mày đẻ ra mày, sáng nay mẹ còn không nhận ra mày? Thì ra giờ tôi mới biết, tôi nhọc công tìm đối tượng xem mắt cho con gái cưng của tôi, thì thằng quý tử lại âm thầm phá hoại, thảo nào em nó mãi không lấy được chồng, gần lấy được nhưng thằng anh trai vẫn không tha..."



Lại bị mẹ đưa vào bẫy rồi, đại thiếu gia đành phải khai thật.



-"Đúng vậy, con không can tâm, nhưng Nhi...nó...nó...không thích con..."



-"Con phản bội nó thì ai mà thích được?"



Được phản bội nó thì đã phúc, cậu thở dài. Mẹ cậu, lại không ngờ con trai mình vẫn nặng tình tới thế.



-"Thế còn Ngọc Nhi? Vừa có tin sáng nay nó bị đồn công an triệu tập, là sao, con làm à? Sao lại vu oan giáo họa cho người ta thế?"



-"Chuyện này là con, nhưng là cô ta tự làm tự chịu, có gì chiều nay quản gia khắc nói với mẹ!"



Lúc nãy nạt Uyển Nhi to tiếng là vậy mà con trai vẫn lặng yên, xem ra bà phải dạy dỗ rồi.



-"Bỏ qua đi, nghe mẹ nói này, là đàn ông, không được đứng đằng sau đục khoét như thế, muốn có được người phụ nữ mình yêu, thì phải giành giật..."



-"..."



-"Có bao nhiêu cổ phần trong tay?"



-"Cổ phần?"



Cậu chủ không khỏi ngạc nhiên, cổ phần, Trương Ngọc Uyển Nhi, liên quan gì?
-"Có sáu cái hoa tay tất cả, giờ rõ nét hơn...nhưng ngày xưa tay mập hơn, đáng yêu hơn..."



Hơi cảm động nha, cô còn chẳng biết mình có sáu cái hoa tay tất cả!



-"Còn đường tình duyên này, lằng nhằng, đào hoa...người xấu như khỉ mà đào hoa gớm..."



-"Cậu...cậu quyết chưa?"



-"Đợi tý, mày thật, cả đời con trai nhà người ta, cứ làm như đánh đề không bằng..."



-"Chỉ mấy tháng thôi mà, cậu lên Tổng Giám Đốc là ly dị thôi!"



-"Thì vẫn phải xem xét..."



Ôi ôi ôi...cái câu xem xét của cậu, sao mà nó lâu quá trời quá đất, hại ai đó buồn ngủ rũ cả mắt, sớm hôm sau tỉnh dậy, đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay ấm áp ấy rồi. Làm cách nào mà cả cậu và cô đều di chuyển ra giường được vậy?



Uyển Nhi còn chưa kịp định thần thì Thế Hiển đã làm bộ kêu gào.



-"Mày...mày...đồ vô sỉ...tao đã đồng ý đâu mà mày ôm ấp tao như đúng rồi thế? Lại còn nằm trên giường của tao?"



-"Á...cậu ơi em không biết mà...em ngủ quên mất..."



-"Mày đừng có thấy tao dễ dãi mà quá đáng đi!"



Nhi sợ rối rít cả lên.



-"Em xin lỗi, cậu đừng giận...cậu...cậu...suy nghĩ chưa..."



Nhìn bộ dạng của cô, Hoàng Thế Hiển bấm bụng chui vào chăn...cười đểu. Mà chăn rung quá, Nhi lại tưởng cậu đau lòng, cậu khóc, ra sức nịnh nọt.



-"Thôi mà...em xin...em sai rồi..."



-"Thôi cậu đừng buồn nữa, em thề em chưa làm gì cậu đâu!"



-"Em thề mà, cậu kiểm tra thì biết!"



-"Cậu ghét em à?"



-"Thế chuyện kia cậu nghĩ chưa, cậu từ chối em à?"



....



Còn đang tiu ngỉu thì cậu đã ló mặt ra, nói cực kì nghiêm túc.



-"Tao thấy thiệt thòi!"



-"Dạ?"



-"Mày xem, tao cầu hôn mày hoành tráng thế, còn mày thì sao? Tối nay cầu hôn lại, tao sẽ nghĩ tiếp, còn không thì nghỉ đi!"



Ặc ặc, cậu đúng là khó quá mà. Cũng tại cô, yêu cậu làm chi? Lo cho cậu làm gì? Cậu chỉ là không lên được Tổng Giám Đốc thồi mà, sao cô phải băn khoăn thế? Vò đầu bứt tai...cuối cùng vẫn không dứt ra được...cuối cùng...vân vê cái nhẫn đeo ở dây chuyền trước ngực, suy tư suy tư...



.....



.....



Cô nhớ lại năm đó, cố làm cho thật giống. Vườn nhà tối nay sặc sỡ sắc hoa và nến. Nhi rủ cậu ra vườn, cậu ngồi trên xích đu, còn cô thì hơi quỳ dưới chân cậu, run rẩy lấy hộp nhẫn đã chuẩn bị, ngập ngừng nói.



-"Hoàng Thế Hiển, cậu có đồng ý lấy em trong bốn tháng không?"



Một làn gió nhẹ thổi qua, mắt cậu đỏ, cậu nhanh chóng quay đi. Cô kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi câu trả lời, chờ đợi cậu quay lại. Lát sau, cuối cùng thì khoảnh khắc Nhi hồi hộp nhất cũng tới, cậu quay lại, khẽ đẩy cô nằm xuống bãi cỏ xanh mướt, cả người to lớn áp sát người cô, bàn tay cậu nhanh nhẹn thả vào tay cô một vật gì đó tròn tròn, môi cậu nhẹ nhàng lướt qua trán cô, rồi trượt xuống thì thầm nơi vành tai xinh.



-"Trương Ngọc Uyển Nhi, mày có đồng ý lấy tao cả đời không?"