Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 40 : Lộ tẩy

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


-"Hiển, cái thai đã được ba tháng rồi, anh nói em bỏ là bỏ thế nào đây?"



-"..."



-"Anh, anh không thương em thì thương con với chứ?"



-"..."



-"Thôi được rồi, nếu anh không đồng ý em sẽ nói chuyện với mẹ!"



-"Ngọc Nhi, đứng lại!"



-"Dạ, em luôn ở đây."



-"Kết hôn đi!"



-"Dạ!"



-"Anh yêu em!"



-"Dạ..."



-"Anh yêu hai mẹ con em..."



-"Dạ...em cũng yêu anh! Nhiều lắm!"



Hiển trao cô, một nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào.



....



Người yêu dấu hỡi, anh mãi là mặt trời,



Gạt đi bóng tối...



Tiếng điện thoại réo rắt liên hồi làm ai đó bừng tỉnh khỏi tưởng tượng, dù nhấn bận mấy lần, mà nó vẫn kêu. Ngọc Nhi vỗ về má người yêu rồi bất đắc dĩ mở máy.



-"Alo...anh à, em đang bận..."



-"Cô giúp anh tý thôi!"



Thơm nhẹ vào trán anh, thì thầm ngọt ngào "...đợi em chút nghe cưng...", cô mở cửa nhà vệ sinh, rón rén vào bên trong nói chuyện.



-"Sao anh? Có gì nhanh lên!"



-"Người yêu dỗi anh cô ạ, mấy ngày rồi cắt đứt liên lạc...anh chết mất!"



-"Đàn ông mà thế à, kệ nó chứ, dỗi vài ngày là chán thôi!"



-"Thôi, anh xin cô, có cách gì giúp anh đi, cô chơi thân với em ấy mà!"



-"Rồi...rồi, em sẽ nhắn tin cho nó bảo anh bị ốm, được chưa, kiểu gì nó chả cuống lên..."



-"Cảm ơn cô..."



-"Mà anh này, thuốc này khác gì thuốc ngủ đâu? Ông Hiển nhà em ngủ nãy giờ?"



-"Đâu phải, thuốc này khác mà, cô cho uống kèm rượu à? Hay do rượu mạnh quá, vậy thì cô đợi lát nó tỉnh rượu?"



-"Thôi, đợi đợi đợi...đợi nữa thì em chết..."



-"Tin anh đi, chẳng phải thuốc tả của anh rất công hiệu hay sao? Thuốc này cũng thế thôi!"



-"Thuốc tả thì ở đâu mà chả thế, mà anh đừng nhắc nữa, em mà không khôn thì quả đấy tý nữa bị anh ấy xử chết..."



-"Ôi dào, sống chết có số rồi, mà này, cô định cướp đời trai nhà người ta thật đấy à?"



-"Thôi thôi, không nói với anh nữa...em còn chưa làm ăn được gì đâu..."



-"Thế còn vết thương ở lưng, nhỡ nó phát hiện ra không có sẹo thì sao?"



-"Thì em bảo lành rồi...thôi nhé, cúp máy đây..."



Ông anh này, gọi lúc nào không gọi...thật là, không vì anh ta là ân nhân của cô thì đừng hòng nghe máy. Ngọc Nhi thở phào, xịt chút nước hoa lên người, trang điểm lại cho thật đậm đà rồi phấn khởi bước ra.



Người đàn ông to cao, khoanh tay trước ngực, đứng nhìn cô, đối diện nhà vệ sinh, ánh mắt của anh ta...rất lạnh, rất đáng sợ.




-"Thẳng Ổi ra lái xe cậu vào gara đi con!"



....



-"Ơ, bà thông gia, sao bà sang sớm vậy?"



-"Tôi không sang thì để con gái bà cho thằng con trai tôi mọc sừng hả?"



Bà Tâm giận phừng phừng.



-"Bà nói cái gì vậy? Sáng sớm bị mộng du hả?"



-"Mộng du cái đầu nhà bà! Có giỏi thì giờ chúng ta vào phòng con Nhi đối chứng!"



Phu nhân CL Group cũng nóng máu, tự dưng dám đổ tiếng oan cho con gái cưng, được, vào thì vào.



Hai bà già hầm hố tiến thẳng tới căn phòng màu hồng.



-"Nhi, mở cửa cho mẹ con!"



-"Nhi!"



Chưa kịp gọi thì bà thông gia quý hóa đã đẩy cửa, thấp thoáng qua chiếc rèm tua rua là hình ảnh người đàn ông lưng trần quay về phía ngoài, tuy chưa xác định rõ là ai nhưng bà đã muốn bốc hỏa.



-"Đấy, bây giờ thì ba mặt một lời nhé, bà nhìn kìa, trước đêm cưới mà nó đã dẫn trai về phòng, bà nhìn lại đi, cái nhà bà không biết dậy con gái!"



-"Bà, bà nói cái gì hả?"



Phu nhân CL điên theo.



-"Tôi nói con gái bà là loại lẳng lơ, vứt đi, nghỉ cưới xin nhé!"



-"Câm mồm, ai cho bà nói con gái tôi như thế, còn chưa rõ sự thể ra sao, con gái tôi là đứa ngoan nhất quả đất này luôn!"



-"Đã tới nước này mà bà còn bao biện hả? Con gái bà, không xứng làm dâu nhà tôi!"



-"A ha, nói như con trai bà cao lắm, cũng một đời vợ rồi còn tinh tướng..."



-"Bà...bà..."



Tiếng ồn ào ngoài cửa làm Uyển Nhi tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, cô dụi mắt ngơ ngác nhìn, nhìn tới nhìn lui, thấy có người đang nhìn mình, khóe môi khẽ cười.



Là cậu...nằm trên giường cô...ôm cô...bịt miệng cô...còn...



Mặt cô đỏ như cà chua cuối vụ. Nghe hai người ngoài kia cãi nhau, dần dần mới hiểu ra chuyện. Thôi xong, việc này lớn quá rồi, cô đợt này, chết chắc.



Tiếng chửi nhau xa dần, cậu mới bỏ tay, Nhi hốt hoảng nói.



-"Trời ơi hiểu nhầm to rồi, em phải ra giải thích!"



-"Được, tùy mày giải thích!"



Cậu cười rất tươi, đường hoàng mặc áo. Cơ thể săn chắc của cậu, làm cô ngất ngây đờ đẫn, cậu đi được một lúc rồi, mới nhớ ra mình cần phải làm gì.



.....



Chuyện lớn, họp gia đình.



Mẹ phẫn nộ cực độ.



-"Nhi, thằng đó là ai? Con sao có thể mất nết như vậy?"



-"Con...con..."



Liếc nhìn cậu, tự dưng lòng thấy xót, chỉ sợ khai ra cậu, mẹ lại mắng cậu. Suy cho cùng, cái gì Trương Ngọc Uyển Nhi cũng nghĩ cho Hoàng Thế Hiển đầu tiên.



-"Khai mau, đừng để mẹ dùng biện pháp mạnh..."



-"Con xin lỗi mẹ...con sai rồi...con không ra gì..."



-"Là cháu, đêm qua cháu ngủ phòng em Nhi, cháu xin lỗi! Cô cứ giao em cho cháu, ngày mai cháu lập tức về bảo bố mẹ chuẩn bị ăn hỏi."



Anh Tuấn lên tiếng. Có hai người trong phòng, méo mặt!