Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 39 : Mày hạnh phúc là được

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


Hai tháng sau.



Sáng sớm, nắng chói chang rực rỡ, tiếng điện thoại inh ỏi, Ngọc Nhi lười biếng mở mắt.



-"Alo anh!"



-"Tình hình thế nào rồi?"



-"Chả đâu vào đâu cả!"



-"Sao thế? Cô kém quá..."



-"Là không có cơ hội..."



-"Vẫn chưa được nó cắn cho cái nào à? Tôi đ... tin, thế thì cô yêu tượng à?"



-"À, thì cũng có, ngay lần đầu tiên về nhà anh ấy ra mắt đó, nhưng là làm con kia ghen thôi, cái em muốn là "true kiss", một nụ hôn thực sự, ngọt ngào...anh hiểu không? Nói chung vẫn là tính em chưa được hôn!"



-"Tính như cô thì anh chưa bao giờ được hôn...hê hê..."



-"Thôi đi, con quỷ kia đi xem mắt mãi mà có lấy được chồng đâu, mịa nhà nó...xấu quá chó nó cũng đ... thèm lấy, căn bản tại ông Hiển nhà em cứ phá nữa..."



-"Cô nghe anh nói này..."



Lại một lần nữa, ông anh bác sĩ khiến cô em họ mắt sáng như sao!!!



*****



Trương Ngọc Uyển Nhi mặc một chiếc váy thanh lịch màu hồng, tới xem mắt...lần thứ n...mẹ cô, vẫn chưa hề bỏ cuộc!



-"Chào em, anh tên Đông, năm nay 32 tuổi, có hai đứa con sinh đôi, anh và vợ đã ly dị, anh rất yêu các con, các con là số một!"



Đông khá cao ráo, vóc dáng chuẩn, tuy chuyện của anh không đơn giản gói gọn như thế, nhưng đây là một câu đâm trúng các cô gái, việc đi xem mắt của anh chỉ là nghĩa vụ với mẹ thôi.



-"Hai cháu...chắc là đáng yêu lắm, tên gì vậy anh?"



Xem ra cô này không đơn giản, anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh.



-"Ở nhà gọi là Đậu Đỏ và Đậu Đen, một trai một gái!"



-"Nếu vậy, khi cưới thêm vợ mới, chắc anh không cần sinh con nữa phải không?"



-"KHÔNG!"



-"..."



-"Cô thông cảm, tôi muốn dành hết tình yêu thương cho các con của mình!"



Người đàn bà nào chả muốn được làm mẹ, một người mẹ thực sự. Xưa tới giờ, ai nghe câu anh nói mà không chạnh lòng, Đông rất tự tin, không ngờ cô gái đối diện lại khẽ mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa niềm vui.



Dù sao cậu sẽ lấy cô Ngọc Nhi, cô rồi cũng phải làm mẹ vui lòng bằng việc lấy chồng. Tìm tới tìm lui, xem tới xem lui, có phải đây là người thích hợp nhất hay không?



-"Chúng ta ăn gì anh?"



Đông bắt đầu gọi món, họ ngồi ăn, trò chuyện, anh phát hiện ra ở cô có nét đáng yêu lạ thường, cô hơi ngốc, với một người từng trải như anh, có thể nhận định, cô là thực sự ngốc chứ không phải làm màu mè điệu đà gì cả. Anh cảm thấy hài lòng.



Họ rời nhà hàng, bỗng có người từ trong chiếc xe sang trọng gọi to.



-"Nhi, về thôi!"



Cô ngoảnh lại, sửng sốt. Là trợ lý của cậu mà.



-"Em yêu, đêm qua em để quên áo ngủ ở nhà anh đó, thế gã này là ai?"



Trợ lý phải cố gắng lắm mới nói được lời Phó Tổng dặn, mặt đỏ bừng. Khổ, chỉ tại Phó Tổng bận họp, mà hắn thì đâu phải diễn viên. Trương Ngọc Uyển Nhi ngượng chỉ muốn độn thổ, cô thở dài chào Đông rồi lên xe trợ lý về nhà!



.....



.....




Tối thứ sáu, cả nhà họ Hoàng tấp nập, nào là trang trí nhà cửa, nào là bắc rạp, nào là chuẩn bị cỗ bàn.



Ở trong căn phòng màu hồng, cô dâu tương lai nhỏ đang thử đồ, ngày mai cô sẽ mặc bộ áo dài màu đỏ này. Mẹ đặt người ta làm, đính bao nhiêu là đá quý, đâm ra mặc rất kì công.



Mất gần một tiếng mới hoàn thiện, còn chưa tính tới búi tóc, trang điểm. Xem ra ngày mai Uyển Nhi sẽ phải dậy thật sớm. Các bác các chị khen ngợi nức lời, chỉ có bác Súng là khó chịu, tuy nhiên thằng Sên đã dặn không được manh động, nên bác cố gắng nhẫn nhịn, không hiểu nó có ý đồ gì nữa?



-"Cậu chủ!"



Gương mặt lạnh ngắt của cậu làm chị Na run đánh rơi chiếc kẹp tóc.



-"Mọi người ra ngoài, Nhi ở lại!"



Cậu đã ra lệnh, thì ai mà dám cãi.



Căn phòng lúc này chỉ còn hai người, cô cố tình quay đi tránh ánh mắt chua xót kia, nước mắt cứ chực rơi ra.



-"Rất đẹp!"



-"Cảm ơn cậu!"



-"Xác định lấy anh ta?"



-"Dạ!"



-"Xác định làm mẹ kế?"



-"Dạ!"



-"Chúc mày hạnh phúc, đây là quà mừng của tao!"



Cậu nhanh chóng quay đi, chiếc xe thể thao lao vút khỏi cánh cổng nhà họ Hoàng, tới một quán bar nhộn nhịp.



-"Như mọi khi!"



-"Nhà có việc vui mà sắc mặt không tốt thế? Ông là ích kỉ lắm đấy, em gái ăn hỏi cũng không mời tôi, may mà mẹ ông còn gửi thiệp!"



-"Như mọi khi!"



Biết chắc thằng bạn già đang hâm dở, chủ quán bar đành chuẩn bị rượu cho nó, như mọi khi, loại nặng nhất. Vừa hay, một cô gái nóng bỏng bước vào.



-"Hey!"



-"Hiển, em uống với!"



-"Cô tránh ra!"



-"Anh đau buồn ích gì cơ chứ? Nói cho anh tin vui nhé, cậu Út em là rất hài lòng với Uyển Nhi, từ nhân cách tới...cơ thể..."



-"..."



-"Hôm em tới nhà chơi, còn thấy cô hầu nhà anh mặc áo sơ mi của cậu em, chạy loanh quanh trong bếp cơ, bọn họ cũng thật, chẳng nể tình trẻ nhỏ ở nhà..."



-"Im mồm!"



-"Anh đau lắm hả, thua trong tay cậu em, haha..."



.....



Có người càng kích thì có người càng uống. Uống quên trời quên đất, muốn quên đi tất cả, mà sao càng uống càng đau.



Cô nín thở, cô mong chờ. Và rồi, thời khắc cô mong đợi nhất cũng đã tới. Nhờ boa rất thoáng tay cho phục vụ, chỉ trong chốc lát, người cô yêu nhất đã nằm ngoan ngoãn trên phòng khách sạn, gương mặt anh đỏ bừng, mang vẻ quyến rũ mê người. Cô không kiềm lòng được mà đặt nụ hôn lên bờ môi ấy.



Không gian này, chỉ có anh và cô.



Ngày mai Uyển Nhi lấy cậu Út, từ ngày mai, thế giới này, mãi mãi chỉ có anh và cô.



Ngọc Nhi nở nụ cười mãn nguyện. Tay cô từ từ chạm vào từng chiếc cúc áo, một cảm giác, thật giống như trên thiên đường vậy!