Đại Thú Tân Nương
Chương 10 : Một trượng này cứ để Mạc Tuyền chịu...
Ngày đăng: 19:24 19/04/20
Lăng Viễn Kiếm cầm lấy roi mây, bắt đầu liệt kê tội trạng của Lăng Tử Nhan.
“Trượng (roi) thứ nhất là đánh ngươi vì dám phá hư đồ gia bảo tiên hoàng ban cho Lăng gia chúng ta.” Sở dĩ Lăng Viễn Kiếm nổi giận như vậy cũng không phải vì thư phòng bị đảo loạn, một cái giá sách cũng không đáng giá bao nhiêu bạc, quan trọng là trúc giản (thẻ tre) đặt trên giá sách, mặc dù không phải vật vô giá nhưng cũng là đồ tiên hoàng ban tặng, tự nhiên trân quý, nay lại bị quăng xuống đất loạn thành một đống thẻ tre, bảo sao không nổi giận cho được.
Lăng Tử Nhan nhìn thấy đống thẻ tre bị gãy rời mới sợ hãi, trước kia không biết bao lần nàng làm vỡ bình hoa trong nhà, phụ thân cũng chỉ trách mắng hai câu rồi sẽ không truy cứu nữa, không ngờ lần này lại dùng gia pháp nghiêm trọng như vậy.
Mắt thấy roi mây rơi xuống, Dương Mạc Tuyền liền kinh hô thành tiếng: “Trên lưng nàng có thương tích!”
Lăng Viễn Kiếm quả nhiên sửng sốt, cây roi chỉ còn cách vai Lăng Tử Nhan một chút liền dừng lại.
Dương Mạc Tuyền giải thích: “Lúc nàng cứu ta đã bị ngã, làm vai bị thương.”
Lăng Viễn Kiếm hồ nghi nhìn Lăng Tử Nhan, chỉ thấy hai gò má nàng hồng nhuận, vừa rồi nói chuyện cũng thập phần khí thế, nào có dấu hiệu bị thương đâu? Nghĩ Dương Mạc Tuyền lại bảo vệ Lăng Tử Nhan, liền nói: “Mạc Tuyền, không cần thay nàng nói nữa, Nhan nhi rất tuỳ hứng, hôm nay gây ra đại hoạ như thế, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, bằng không sẽ khiến tiên hoàng cùng gia gia đã mất của nàng thất vọng.” Nói xong lại giơ lên cây roi, vụt xuống thật mạnh, bất quá rốt cuộc tránh vai Lăng Tử Nhan, trực tiếp đánh vào mông nàng.
Lăng Tử Nhan bị đau lập tức hét lên.
“Trượng thứ hai là đánh ngươi tự mình gây ra rắc rối lại còn liên luỵ đại tẩu giúp ngươi nói dối.” Lăng Viễn Kiếm không thích nhất là người không trung thực, hắn thấy Dương Mạc Tuyền là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nếu không phải vì nữ nhi thì đã không quyết định nói dối, tội danh làm hư đại tẩu tự nhiên có thể coi là tính lên đầu Lăng Tử Nhan.
Bị đánh roi thứ hai, Lăng Tử Nhan đã đau đến hai mắt rưng rưng.
“Trượng thứ ba này là đánh ngươi văn không được, võ không xong lại còn khắp nơi khoe khoang.” Lý do này nói có chút gượng ép, nhưng quả thật cũng là nhược điểm của Lăng Tử Nhan, hôm nay ở nhà đây ra tai hoạ thì cũng chỉ đánh mấy gậy, nếu ngày khác ở bên ngoài gây ra đại hoạ thì không thể nào dễ dàng thế, Lăng Viễn Kiếm cũng hy vọng nàng có thể nhớ kỹ đau đớn ngày hôm nay, khắc thật sâu trong lòng để không khắp nơi gây chuyện thị phi.
Dương Mạc Tuyền mắt thấy Lăng Tử Nhan bị đánh cho mông nở hoa, cắn răng rưng rưng cũng không chịu mở miệng cầu xin tha thứ một câu, càng cũng không nói gì nàng một câu không phải, đem toàn bộ trách nhiệm gánh lên người, trong lòng đầy áy náy và sốt ruột. Hơn nữa trên người Lăng Tử Nhan vốn còn có thương tích, đã chịu hai trượng rồi, nếu phải chịu thêm một trượng nữa thì khẳng định thân thể càng bị tổn thương, liền lập tức quỳ xuống trước mặt Lăng Viễn Kiếm: “Cha, nếu người cố ý muốn đánh một trượng này, vậy một trượng này cứ để Mạc Tuyền chịu đi.”
Lăng Tử Nhan vốn đang giả vờ, làm sao còn dám phiền nàng nấu cháo, lập tức nói: “Nấu cháo thì cứ để cho Lạc Nhạn làm đi, tẩu tẩu ngồi trò chuyện với ta là được rồi.”
“Cũng được.” Dương Mạc Tuyền đứng dậy ra cửa gọi Lạc Nhạn, Lạc Nhạn lập tức từ phòng bên cạnh đi ra, Bế Nguyệt cũng đi theo cùng.
Dương Mạc Tuyền nói: “Lạc Nhạn, ngươi đến phòng bếp nấu cháo rồi mang đến. Bế Nguyệt, ngươi đi tìm xem có dược trị nội thương không.”
Lạc Nhạn hồ nghi hỏi: “Ai bị nội thương cơ? Không phải là tiểu thư đấy chứ?” Nói xong liền vội vàng đi đến bên giường Lăng Tử Nhan: “Tiểu thư, người bị nội thương sao?”
Lăng Tử Nhan nháy mắt với nàng, sau đó nói: “Đúng vậy, rất nghiêm trọng.”
Lạc Nhạn vốn là nha đầu thông minh, lập tức biết Quận chúa giả bệnh, còn tưởng nàng sợ lão gia đến quở trách nên mới giả bệnh, lập tức lộ ra biểu tình đã hiểu, nói: “Tiểu thư cứ nghỉ ngơi nhiều một chút, ta đi nói cho phu nhân biết,hai ngày tới sẽ không qua thỉnh an.”
Lăng Tử Nhan âm thầm dựng thẳng ngón cái, lại hỏi nhỏ nàng: “Hôm qua đắp thuốc, tẩu tẩu có ở đây không?”
Lạc Nhạn không biết tại sao nàng đột nhiên hỏi cái này, thuận miệng liền nói: “Chính là thiếu nãi nãi đắp thuốc giúp người a.”
Nghe thế, Lăng Tử Nhan lập tức xúc động đến nỗi muốn đập đầu vào tường, mà lời Lạc Nhạn vốn không to không nhỏ,cũng rơi vào tai Dương Mạc Tuyền. Lúc này Dương Mạc Tuyền mới nhớ ra vết thương của Lăng Tử Nhan chính là ở mông, mặt không khỏi lại đỏ lên.
Dương Mạc Tuyền chỉ ngây người trong chốc lát lại không tránh được ánh mắt Bế Nguyệt, nàng cũng không nói nhiều, chỉ chạy đi tìm đại phu bốc thuốc.
_ Hết chương 10_