Đại Thú Tân Nương
Chương 9 : Tẩu tẩu giúp ta đắp dược ~
Ngày đăng: 19:24 19/04/20
Dương Mạc Tuyền đỡ Lăng Tử Nhan về phòng, doạ Bế Nguyệt phải vội vàng chạy ra hỏi có chuyện gì, bộ dáng Quận chúa giống như bị thương rất nặng.
Lăng Tử Nhan chịu đựng cơn đau nhức, nói: “Bế Nguyệt, mặc kệ giờ ngươi nhìn thấy gì, lúc phụ thân hỏi ngươi, ngươi nhất định phải nói ta ở trong phòng tẩu tẩu chưa hề ra ngoài, càng không có bị thương, hiểu không?”
Bế Nguyệt nghe nàng nói như vậy, phỏng chừng lại gặp rắc rối, nhưng có vẻ như không nhỏ. Lão gia truy cứu cũng không cấp bách, trước tiên nhìn xem thương thế của Quận chúa thế nào vẫn quan trọng hơn, vội hỏi: “Tiểu thư, người bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không? Có cần kêu đại phu không?”
Lăng Tử Nhan vung tay lên: “Không cần, vừa rồi bị ngã mà thôi, vai bị thương, ngươi lấy giúp ta rượu thuốc xoa bóp là được.”
Bế Nguyện làm sao còn hỏi nhiều, nhanh chóng chạy đi.
Dương Mạc Tuyền đỡ Lăng Tử Nhan lên giường, giúp nàng nằm úp sấp, sau đó nói: “Chuyện thư phòng ngươi không cần lo, ta sẽ giải thích với cha, ngươi dưỡng thương cho tốt đi.”
Loại thương thế nho nhỏ này cũng không khiến Lăng Tử Nhan để tâm, nàng lo lắng nhất là phụ thân trách phạt. Giờ Dương Mạc Tuyền thay nàng gánh vác, thật đúng là cầu còn chẳng được, bất quá người tập võ để ý nhất là nghĩa khí, té bị thương là do nàng khoe khoang võ công, giá sách cũng là do nàng đẩy ngã, không có lý do gì nàng gây hoạ lại để đại tẩu gánh vác, liền nói: “Ngươi không cần giải thích, phụ thân vừa thấy liền biết là kiệt tác của ta, nhưng không có ai chứng kiến, ta chết cũng không thừa nhận là được.”
Dương Mạc Tuyền thấy nàng vì cứu mình mà bị thương, bây giờ còn không để mình chịu trách nhiệm, lòng liền sinh ra áy náy: “Yên tâm đi,ta vừa mới vào cửa, cha sẽ không trách phạt ta đâu.”
Lăng Tử Nhan vừa muốn nói thì thấy Bế Nguyệt cầm hòm thuốc tiến vào, còn có Lạc Nhạn đi theo sau, liền không nói nữa.
Lạc Nhạn vừa tiến vào đã ầm ỹ: “Quận chúa của ta, người làm sao lại bị thương thế này? Người đây là có ý không muốn để cho người khác sống yên ổn a!”
Một tháng Lăng Tử Nhan có thể bị thương ba lần, cũng chỉ có Lạc Nhạn là thiếp thân nha đầu của nàng mới dám nói lên lời oán giận như thế.
Lăng Tử Nhan cũng đã sớm thành thói quen, nói: “Ngươi cứ ba hoa như thế, lúc đến có để người khác thấy không?”
“Yên tâm đi, một người đều không có, lão gia cùng phu nhân còn chưa trở về, tiểu thư người mau xoa rượu thuốc đi, chúng ta về phòng, nếu lão gia trở lại cũng có thể giúp người che giấu tốt.”
Lạc Nhạn cùng Bế Nguyệt đều không tận mắt nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, nhưng đều nhất trí nhận định chính Quận chúa tự làm mình bị thương, không làm Quận Vương phi bị thương đã là may lắm rồi.
Lạc Nhạn đi đến trước giường định giúp Lăng Tử Nhan xoa rượu thuốc, Dương Mạc Tuyền lập tức nói: “Ta đi ra ngoài trước.”
Bên này mọi việc đã định, đang lúc mọi người chuẩn bị trở về phòng, chợt nghe thấy ngoài xa truyền đến một thanh âm: “Cha, thư phòng là ta phá hư, không liên quan đến tẩu tẩu.”
Thì ra lúc Lăng Tử Nhan tỉnh dậy không thấy Dương Mạc Tuyền liền hỏi Bế Nguyệt tẩu tẩu đi đâu, Bế Nguyệt mới nói hai chữ “lão gia” Lăng Tử Nhan đã vội xông ra ngoài, chạy thẳng đến thư phòng, cũng không biết rõ tình hình hiện tại, cứ thế đem tội nhận về mình.
Thế này thực làm khó người trong thư phòng, một người vì nàng đứng ra chịu trách nhiệm, một thì vì nàng mà giấu diếm, Lăng Viễn Kiếm mặt mày đã xanh mét, đứng ở trước cửa chờ nàng.
Lăng Tử Nhan nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của phụ thân, cảm thấy hoảng sợ, nhưng nhìn đến Dương Mạc Tuyền đứng bên cạnh, sắc mặt có phần buồn phiền liền nghĩ nàng đã bị phụ thân trách phạt, vội vàng cố lấy dũng khí nói: “Cha, giá sách là bị ta làm đổ, tẩu tẩu yếu đuối như thế làm sao có khả năng đẩy nổi, nàng là sợ người mắng ta nên mới thừa nhận, người trăm ngàn lần đừng trách nàng.”
Lăng Viễn Kiếm nghe nàng chính mồm thừa nhận thì đã sớm tin, Nhan nhi tập võ từ nhỏ, đẩy ngã giá sách quả thực dễ như trở bàn tay, lại đoán là nàng bướng bỉnh làm loạn mà gây hoạ, cũng không hỏi quá trình, trực tiếp lạnh lùng nói: “Quản gia, lấy gia pháp đến đây.”
Từ Liễu Thanh bị doạ kinh hãi liền vội vàng khuyên bảo: “Lão gia, bỏ đi mà!”
Dương Mạc Tuyền che trước mặt Lăng Tử Nhan, nói với Lăng Viễn Kiếm: “Nhan nhi cũng vì cứu ta nên mới làm đổ giá sách, nếu cha muốn trách phạt, thỉnh trách phạt Mạc Tuyền, thật sự không liên quan đến Nhan nhi.”
Lăng Viễn Kiếm còn chưa mở miệng thì chợt nghe Lăng Tử Nhan nói: “Không liên quan đến tẩu tẩu, là ta khoe khoang võ công nên mới gây hoạ, muốn phạt vậy nên phạt ta mới đúng.”
Nàng công phu chỉ như mèo ba chân, vậy mà còn dám khoe khoang võ công, Lăng Viễn Kiếm lại động nộ, không đánh không được, còn lặp lại một lần: “Gia pháp!”
Từ Liễu Thanh lại muốn cầu tình thì bị Lăng Viễn Kiếm trừng mắt một cái, cũng không dám lên tiếng nữa. Dương Mạc Tuyền lo lắng nhìn Lăng Tử Nhan, như thế nào nàng lại làm vậy, tình nguyện bị đánh cũng không muốn nói ra sự thật.
Lăng Phúc đã lấy cây roi mây từ trên tường thư phòng xuống giao cho Lăng Viễn Kiếm.
Lăng Viễn Kiếm quát: “Còn không nằm sấp xuống?”
Lăng Tử Nhan liền ngoan ngoãn nằm lên cái ghế trúc đã được chuẩn bị tốt.
_Hết chương 9_