Đại Thú Tân Nương
Chương 14 : Ẩu đả
Ngày đăng: 19:24 19/04/20
Đoàn người đi trên đường, Anh Tuấn cùng Tiêu Sái đi phía trước mở đường, Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn mỗi bên một cây dù, Trầm Ngư và Tu Hoa mang theo rổ trái cây theo phía sau, thường thường bóc quả quit, đưa lên miệng Lăng Tử Nhan, còn bốn gã sai vặt phụ trách đi cuối cùng.
Thanh thế to lớn như vậy lập tức đưa tới nhiều người vây xem, thấy Anh Tuấn Tiêu Sái là gia đinh Lăng phủ liền lập tức đoán được hai tuyệt sắc nữ tử đứng giữa kia là ai, một người là Quận chúa, một người là Quận Vương phi. Đã sớm nghe nói Tử Nhan Quận chúa quốc sắc thiên hương, không nghĩ tới tân Quận Vương phi cũng khuynh quốc khuynh thành như thế, thế này sợ rằng nữ tử Tô Châu đều không sánh bằng hai người,mà sợ là cả đế quốc cũng không tìm ra được một tiểu mỹ nhân thứ ba như thế.
Những người đứng xung quanh nhìn, nữ tử trẻ tuổi thì hâm mộ Dương Mạc Tuyền trời sinh xinh đẹp, một bước bay lên biến thành phượng hoàng, thành Quận vương phi; nam tử trẻ tuổi thì ái mộ Quận chúa, nếu có thể lấy được Quận chúa, vậy cả đời này vinh hoa phú quí cũng không cần lo lắng.
Lăng Tử Nhan sinh ra ở Vương phủ, đã sớm hình thành thói quen được chúng tinh phủng nguyệt, không chút nào để ý, nhưng Dương Mạc Tuyền lại là lần đầu tiên bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, tuy rằng thu được đều là ánh mắt ái một cùng những lời tán thưởng, tuy thế vẫn cảm thấy mặt nóng lên, cả người không được tự nhiên, liền nói với Lăng Tử Nhan: “Chúng ta tìm một chỗ nào ngồi đi.”
Lăng Tử Nhan vươn tay chỉ về phía trước nói: “Qua đầu phố kia chính là Nghênh Phúc lâu, ở đó có món bánh trôi ngũ sắc (1) ăn ngon lắm, trà là loại trà Tây Hồ Long Tỉnh (2), cũng là tuyệt nhất, chúng ta đến đó đi!”
Dương Mạc Tuyền đương nhiên gật đầu.
Mắt thấy chiêu bài Nghênh Phúc lâu bằng gỗ lim ở phía trước thì đột nhiên ở đầu phố xuất hiện một đội người đi đến, thanh thế so với các nàng còn lớn hơn, trước sau trái phải đều có bốn tráng hán, trên tay đều cầm đao, nếu không phải mặc thuần sắc phục trang gia đinh thì còn tưởng rằng toàn là sơn tặc. Bốn người ở giữa đồng dạng mặc giống nhau, thân hình có chút gầy yếu lại đang nâng một cỗ kiệu trúc, trên kiệu là một nam nhân niên kỉ ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu đang ngồi, đúng một bộ công tử ca, tay nhè nhẹ chuyển động thiết phiến (quạt), rung đùi đắc ý ngâm nga cái gì đó, cứ như thế chặn đúng đường đi của đoàn người Lăng gia.
Anh Tuấn cùng Tiêu Sái là do Lăng Viễn Kiếm một tay dạy dỗ nên, làm việc rất có phong phạm của lão gia, phàm việc gì cũng học được cách khiêm nhượng, không dễ dàng cùng người khác kết thù kết oán, liền lập tức ngừng chân, đi đến trước mặt Dương Mạc Tuyền nói: “Thiếu nãi nãi, người Lí phủ cản trở đường của chúng ta, chúng ta chờ bọn họ đi qua rồi hẵn đi.”
Dương Mạc Tuyền đáp ứng, nhưng Lăng Tử Nhan lại thiếu kiên nhẫn, quát: “Ai quản hắn là Lí phủ hay Trương phủ, lại cũng dám cản đường Lăng Vương phủ, không muốn sống nữa chắc?”
Một tiếng kêu này cả con phố mọi người đều nghe được, huống chi là người trên kiệu trúc bên kia, công tử giơ chiết phiến ra hiệu, chúng gia đinh lập tức dừng lại, rồi từ trên kiệu đi xuống, đầu tiên là nhìn lướt qua mấy hạ nhân như Anh Tuấn, sau đó đem ánh mắt dừng lại trên người Lăng Tử Nhan cùng Dương Mạc Tuyền, nắm cây quạt mỉm cười thở dài nói: “Tiểu sinh Lí Vi Tu gia mắt hai vị cô nương.” Thần sắc vô lễ, ngữ khí ngả ngớn.Lăng Tử Nhan hừ một tiếng, cũng không lĩnh tình, Dương Mạc Tuyền cũng nhìn ra được hắn lỗ mãng, bất quá vẫn gật đầu đáp lễ.
Lí Vi Tu gõ gõ cây quạt lên đầu tên tuỳ tùng đứng bên cạnh, hỏi: “Vừa rồi cô nương nói các nàng là người phủ nào?”
Tuỳ tùng lập tức cúi đầu khom lưng nói: “Thiếu gia, là Lăng Vương phủ.”
“A, nguyên lai là Quận chúa, Quận Vương phi.” Lí Vi Tu lại thở dài, trên mặt lại vẫn không có gì gọi là cung kính.
Lăng Tử Nhan cười lạnh nói: “Chó ngoan không chắn đường, đã biết sao còn chưa tránh ra?”
Trên mặt Lí Vi Tu chợt loé lên tia tức giận, vừa cười vừa nói: “Như Nguyệt cô nương này hát cũng không tệ lắm, bộ dáng cũng còn kém nhiều người, đều nói Dương Châu xuất mỹ nữ, ta xem cô nương Dương Châu so ra còn kém nha đầu bưng trà rót nước ở Thuý Vân Các Tô Châu chúng ta.”
Lúc trước mặt kệ Lí Vi Tu có khiêu khích cỡ nào, Lăng Tử Nhan đều nghe lời Dương Mạc Tuyền mà nén giận, giờ thế nhưng ngay cả tẩu tẩu hắn cũng dám châm chọc, sao còn ngồi yên được. Toàn Tô Châu mọi người đều biết Quận Vương phi Lăng Vương phủ đến từ Dương Châu, Lí Vu Tu nói như thế không phải ngầm châm biếm Dương Mạc Tuyền còn không bằng thanh lâu nữ tử sao?”
Lăng Tử Nhan cầm chén rượu trong tay quăng đi, chính xác nện trúng cái trán Lí Vi Tu, so với vừa rồi lúc hắn ném thỏi bạc còn muốn cao minh hơn một chút.
Lí Vi Tu đưa tay lên sờ, không ngờ lại thấy máu, lập tức nhảy dựng lên: “Xú nha đầu, ngươi cũng dám đánh ta!?”
Gia đinh Lí phủ ở dưới lầu thấy thiếu gia bị đánh, đều lật bàn, đá ghế, kêu gào đứng lên.
Ai mà không có tâm hộ chủ, bọn Anh Tuấn Tiêu Sái nghe thấy Lí Vi Tu châm chọc Quận Vương phi trước nên Quận chúa mới ra tay giáo huấn, cũng đều đứng cả lên, theo chân bọn họ giằng co.
Lí Vi Tu thấy Lăng gia đại bộ phận là nữ quyến, chỉ có Anh Tuấn Tiêu Sái là nhìn qua có thể đánh một chút, liền biết mình người đông thế mạnh chiếm thượng phong, lập tức quát: “Đánh cho ta!”
Người ngồi dưới lầu đã sớm xoa xoa tay, nghe được một tiếng “đánh”, lập tức lao vào động thủ.
_Hết chương 14_
(1) Bánh trôi ngũ sắc:
Cách làm nè: http://www.haybatdau.com/trang-tin/10/sv-song/3315_banh-troi-ngu-sac.html
(2) Tây Hồ Long Tỉnh: Là loại trà tiêu chuẩn theo quy ước tên gọi, bởi Tây Hồ là nơi loại trà đặc thù này phát triển. Loại trà Long Tỉnh này được xếp vào một trong những loại trà nổi tiếng Trung Quốc, sinh sôi và phát triển trong một vùng xác định rộng khoảng 168 km² ở tỉnh Chiết Giang gần Tây Hồ. Trong lịch sử, Long Tỉnh Tây Hồ được chia làm 4 loại cho 4 vùng nhỏ hơn là: Sư (Sư Tử), Long (Rồng), Vân (Mây), và Hổ. Nhưng theo thời gian, sự phân biệt này dần bị quên lãng, cho đến hiện nay được sửa lại thành các loại trà Tứ Phương Long Tỉnh, Mai Gia Long Tỉnh và tên gọi chung là Tây Hồ Long Tỉnh. Mặc dù một số người sành sỏi vẫn hay gọi loại trà Sư Tử là “crème de la crème”.
(3) canh Thái hồ liên ngư: (hình như là cái này, ta k chắc lắm)