Đại Thú Tân Nương

Chương 15 : Nụ hôn bất ngờ

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Khách nhân tại Nghênh Phúc lâu nhìn thấy thanh thế trận ẩu đả như vậy, bạc cũng chưa kịp trả liền đều bị doạ mà chạy mất, Trầm Ngư cùng Tu Hoa cũng trốn được lên lầu. Gia đinh Lí phủ trên tay đều cầm đao, tuy Anh Tuấn Tiêu Sái chỉ có tay không nhưng trước kia bồi Lăng Tử Hạo luyện võ cũng học được chút công phu tay chân, cho nên có chút không uý kỵ, bất quá rốt cuộc song quyền nan địch tứ thủ, dần dần rơi xuống hạ phong.



Lăng Tử Nhan biết võ, đương nhiên sẽ không nhìn bọn họ chịu thiệt, đứng dậy chuẩn bị xông xuống lầu.



Dương Mạc Tuyền ngăn cản không được, đành phải dặn: “Cẩn thận một chút.”



Lăng Tử Nhan mới đi đến cửa thang lầu đã bị Lí Vi Tu chặn lại, một quyền đánh qua, bị Lí Vu Tu né được, hai người bắt đầu giao thủ ngay tại chỗ.



Từ trên lầu đánh xuống dưới lầu, đạp đổ bàn ghế, bát vỡ rượu đổ lênh láng, lại từ Nghênh Phúc lâu đánh ra tới đường, lăn lộn đá ngã tiểu sạp ven đường, người chạy, gà bay, giẫm lên chỗ nào cũng đều là trái cây cùng rau dưa rơi đầy đất, đạp bẩn vải vóc châu sa, trường diện một mảnh hỗn loạn.



Lăng Tử Nhan tuy rằng không thua nhưng cũng không thắng, cùng Lí Vi Tu đánh ngang nhau, hai người đều bị đối phương đánh cho mặt mũi bầm dập.



Không biết là ai hô to một câu: “Lăng Vương cùng Lí đại nhân đến!.” Hai bên đang giao thủ đều dừng lại, làm gì có bóng dáng Vương gia cùng phủ doãn đại nhân đâu, đang muốn động thủ tiếp thì nghe Dương Mạc Tuyền quát: “Không đánh nữa!” Chỉ ba chữ, lại thực uy nghiêm.



Anh Tuấn Tiêu Sái lập tức che chở Lăng Tử Nhan lùi về, gia đinh Lí phủ tuy trên mặt không phục, nhưng cũng không dám động thủ nữa, đều đứng đằng sau Lí Vi Tu.



Dương Mạc Tuyền lại nói: “Thỉnh Lí công tử nể mặt mũi Vương gia, việc hôm nay dừng ở đây đi.”



Lí Vu Tu vốn cảm thấy chuyện hôm nay nháo loạn có chút lớn, lại nghe Dương Mạc Tuyền nói như thế, có ý cho hắn hạ bậc thang, mặt mũi lại buôn bán có lời, thế nào còn không đáp ứng, liền cười nói: “Vẫn là Quận Vương phi ôn nhu hữu lễ a.”



Một câu chẳng những đùa giỡn Dương Mạc Tuyền, lại cũng châm chọc Lăng Tử Nhan điêu ngoa vô lễ. Lí Vi Tu lúc này mới mang theo thủ hạ nghênh ngang rời đi.



Lăng Tử Nhan tức đến dậm chân, còn muốn đuổi theo.



“Nhan nhi!” Dương Mạc Tuyền mặt mũi lạnh như băng.
“A, chuyện này a!” Lăng Tử Nhan thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, sảng khoái nói: “Ta đáp ứng ngươi.”



Dương Mạc Tuyền khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng biết Lăng Tử Nhan cá tính đơn thuần, bị người ta tuỳ tiện nói một hai câu liền sẽ nói ra lời nói thật, nếu bị người bên ngoài biết, kia thật sự là không kham nổi.



Kỳ thật Lăng Tử Nhan có đơn thuần một chút, nhưng cũng không ngốc, tuy không giống Dương Mạc Tuyền nghĩ sâu xa như vậy, nhưng cũng ẩn ẩn hiểu được có chỗ không đúng, về phần không đúng chỗ nào lại không nói được, ở trong lòng nàng bất quá chỉ là thích tẩu tẩu, không quan hệ tới lễ giáo.



Dương Mạc Tuyền lại nghĩ tới một chuyện, nói: “Còn có, về sau không cho phép ngươi…không cho phép ngươi lại vô lễ với ta!”



Lúc này Lăng Tử Nhan nghe ra được ý tứ của nàng, không được phép hôn nàng, cái này có chút khó khăn. Trước kia còn có thể đáp ứng nàng, nhưng giờ đã biết hôn nàng là một việc tốt đẹp như thế, làm sao có thể không cho phép đây? Kia không phải là ép buộc sao?



Dương Mạc Tuyền thấy nàng không nói lời nào, liền nói: “Nếu ngươi không đáp ứng, vậy về sau chúng ta sẽ không cần gặp mặt nữa.”



Lăng Tử Nhan vội vàng nói: “Ta đáp ứng ngươi,đáp ứng ngươi là được.” Trong lòng lại nghĩ, ta chỉ đồng ý một việc, còn chuyện kia thì ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng không đáp ứng, vậy cũng không tính.



Dương Mạc Tuyền hoàn toàn yên lòng, thấy Lăng Tử Nhan vẻ mặt không vui, nghĩ nàng vẫn lo lắng chuyện ban ngày đánh nhau, liền ôn nhu nói: “Yên tâm đi, về chuyện ẩu đả ta sẽ hướng cha cầu tình, nhất định không để ngươi bị trách phạt.”



Lăng Tử Nhan có những lời này của nàng, sao còn gì lo lắng nữa, nghênh ngang đi trước nàng, một chân còn chưa bước vào Vương phủ đã chợt nghe tiếng hét phẫn nộ của phụ thân: “Quỳ xuống!” Ánh mắt sắc bén, so với đao kiếm còn muốn sắc hơn, lập tức bị doạ không dám nhúc nhích.



_Hết chương 15_



(1) đăng đồ tử: kẻ háo sắc



(nguồn: http://vietcatholic....e.aspx?ID=9239)