Đại Thú Tân Nương

Chương 31 : Lăng Tử Hạo trở về

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Lúc ba người đến nơi thì đại môn đã có đầy người đứng thành một vòng, Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh đứng đầu tiên, phía sau đều là các gia đinh cùng nha đầu trong phủ, thấy Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan đến liền tự giác tách ra một lối đi. Lăng Tử nhan đỡ Dương Mạc Tuyền đi đến bên cạnh Từ Liễu Thanh.



Người cưỡi trên con ngựa cao to đúng là Lăng Tử Hạo, ở phía sau hắn còn có hai cỗ kiệu, ngoài Ngọc Thụ là người Lăng phủ ra thì còn có hai mươi tuỳ tùng xa lạ mặc hắc y, bất quá vừa nhìn là biết được huấn luyện bài bản.



Những người sống quanh đó nhìn thấy trước cửa Lăng phủ có nhiều người như vậy, cũng đều vây lại xem náo nhiệt, khe khẽ thì thầm bàn luận.



Dương Mạc Tuyền không cần phân biệt cũng biết người đó là Lăng Tử Hạo, tuy nói là huynh muội với Lăng Tử Nhan nhưng hai người trông không quá giống nhau. Lăng Tử Nhan trông giống Từ Liễu Thanh mà Lăng Tử Hạo lại giống Lăng Viễn Kiếm hơn một chút, đường nét rõ ràng, thanh tân tuấn dật, chỉ là nét cười trên mặt có chút bất cần đời.



Lăng Tử Nhan thấy Lăng Tử Hạo đã sớm quên mất chuyện ghen tuông, hô một tiếng “ca”, liền vẻ mặt vui mừng chạy tới.



Lăng Tử Hạo đã xuống ngựa, đưa tay bế nàng xoay vài vòng, nói: “Quỷ nha đầu, mới hai tháng không gặp mà không ngờ đã nặng lên như thế.” Lại đánh giá nàng một phen, gật đầu: “Cũng đẹp lên rất nhiều.”



Lăng Tử Nhan khẩn cấp hỏi: “Ca, những ngày này huynh chạy đi đâu vậy? Đi ra ngoài chơi cũng không mang ta theo.”



Lăng Tử Hạo vừa muốn nói chuyện lại nghe thấy Lăng Viễn Kiếm gầm lên: “Xú tiểu tử, còn không quỳ xuống cho ta!”



Từ Liễu Thanh vội vàng kéo ống tay áo của hắn: “Lão gia, nhiều người như vậy, trước cứ để cho Hạo nhi đi vào đã rồi nói sau.”



Lăng Tử Hạo lại nói: “Cha, nương, chờ một chút.” Sau đó đi đến cỗ kiệu thứ nhất, vén rèm lên.



Từ trong kiệu có một nữ tử đi ra, bất quá là hai mươi cái xuân xanh, ngũ quan tú lệ, dáng người thướt tha, váy bào hồng sắc y sam, phía ngoài khoác một chiếc áo mềm nhẹ bằng tơ mỏng, búi tóc vấn cao, chiếc trâm ngọc hình phượng, khuyên tai, vòng xuyến, một thân y phục đẹp đẽ sang quý.



Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh nhìn nhau, không biết nàng là người phương nào.



Lăng Tử Hạo nắm lấy tay nữ tử kia, đi đến trước mặt hai người, nói: “Cha, nương, vị này là Vân La Quận chúa.” Lại nói với nàng kia: “Vân La, còn không bái kiến cha mẹ.”



Vân La thanh nhã cúi đầu, khoé môi khẽ mở, kêu: “Cha, nương.”



Tất cả mọi người ở đây đều chấn động, ai cũng biết Vân La Quận chúa là nữ nhi của Bát Vương gia, giờ xuất hiện ở đây, hơn nữa còn gọi phu phụ Lăng Viễn Kiếm là cha mẹ, sao không khiến mọi người sợ hãi.



Lăng Viễn Kiếm từng gặp qua Vân La lúc ở quý phủ Bát Vương gia, chỉ là khi đó nàng còn nhỏ tuổi, giờ nhìn nàng, mi vũ cũng thấp thoáng bóng dáng nữ hài ngày đó, người trước mặt quả thật là Vân La Quận chúa, liền run giọng hỏi: “Đây, đây là có chuyện gì?”
Lăng Tử Nhan nói: “Lòng ta thích nàng, nhưng không biết trong lòng nàng có ta không.”



Lăng Viễn Sương cười nói: “Nói cho ai gia, người này là ai vậy, lại có thể hại Nhan nhi của chúng ta tương tư thành bệnh, để cô mụ giúp ngươi làm chủ.”



Lăng Tử Nhan ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ ta còn chưa thể nói cho người, nhưng Nhan nhi lại muốn cầu cô mụ một việc.”



Lăng Viễn Sương nói: “Nói ta nghe xem.”



Lúc này Lăng Tử Nhan mới vẻ mặt trịnh trọng bật thốt: “Nếu có một ngày người ta thích trong lòng cũng có ta, vậy thỉnh cô mụ thành toàn cho chúng ta.”



Lăng Viễn Sương cười nói: “Ca ca ngươi có ý trung nhân, ai gia đã giúp hắn thành toàn hảo sự, Nhan nhi có người trong lòng, đương nhiên ai gia phải đối xử bình đẳng rồi.”



Lăng Tử Nhan lập tức hôn nàng một cái, vui vẻ nói: “Nhan nhi đa tạ cô mụ trước!”



Từ Liễu Thanh nhìn mà lắc đầu, cũng chỉ có nữ nhi nàng dám ở trước mặt Thái Hậu đề xuất yêu cầu bát nháo thế, còn không biết lớn nhỏ mà hôn Thái Hậu, quả nhiên vẫn là một hài tử.



Lăng Tử Nhan vừa lòng lui xuống, đi đến đứng cạnh Dương Mạc Tuyền, hướng nàng nháy nháy mắt. Dương Mạc Tuyền nhìn nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ.



Lại nghe Lăng Viễn Sương nói: “Vân La cùng Hạo nhi ở kinh thành bái đường thành thân, đã là con dâu Lăng gia. Vân La, còn không mau kính trà cho cha mẹ chồng.”



Vân La dạ một tiếng rồi cùng Lăng Tử Hạo quỳ xuống trước mặt Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh.



Phu thê Lăng Viễn Kiếm đầu tiên là liếc nhìn Dương Mạc Tuyền một cái, mặt lộ vẻ xin lỗi, sau đó mới tiếp nhận trà Vân La dâng lên.



Lăng Tử Nhan lại dán sát bên tai Dương Mạc Tuyền, nhỏ giọng nói: “Một ngày nào đó ta cũng muốn cùng tẩu tẩu kính trà cha cùng nương.”



Dương Mạc Tuyền nghe xong, đáy lòng một trận phiền muộn.



_Hết chương 31_