Đại Thú Tân Nương

Chương 39 : Thổ lộ

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Dương Mạc Tuyền thấy Lăng Tử Nhan nói với mình khách khí như vậy, lòng lại một trận khổ sở, không nghĩ tới chỉ mới đó mà các nàng đã xa lạ đến thế.



Lăng Tử Nhan đỡ nàng ngồi xuống, hỏi: “Muộn như vậy mà tẩu tẩu còn đến đây, tìm ta có việc gì sao?”



Dương Mạc Tuyền ngẩng đầu nhìn nàng, muốn nói lại thôi: “Ta…”



Lăng Tử Nhan thấy nàng gò má phiếm hồng, mi gian mang theo thẹn thùng, âm thầm vui sướng, liền không nghĩ lại làm nàng khó xử thêm nữa. Nghĩ lại mới thấy, tẩu tẩu luôn đem tâm tư giấu trong lòng, khiến mình phải đoán tới đoán lui, hôm nay vô luận có thế nào cũng đều phải làm cho nàng nói ra lời thực lòng, như vậy mới có thể an tâm, liền không nói nữa, chỉ nhìn nàng.



Dương Mạc Tuyền chạm phải ánh mắt Lăng Tử Nhan, lập tức cúi đầu, mặt càng đỏ hơn, nhìn quyển sách trên bàn, nói: “Ta nghe Bế Nguyệt nói gần đây ngươi thực bỏ công sức ra đọc sách nên mới tới đây nhìn xem.”



Lăng Tử Nhan cười thầm trong lòng, nguyên lai tẩu tẩu nói dối lại đáng yêu như vậy, nhịn không được liền tiếp tục đùa giỡn nàng: “Nương nói ta yêu cầu phu quân quá cao, chính mình cái gì cũng không biết lại còn muốn gả cho văn võ Trạng Nguyên, cho nên ta mới chịu khó luyện võ, đọc nhiều sách một chút.”



Thì ra nàng đột nhiên tiến bộ như thế là vì nguyên nhân này. Dương Mạc Tuyền trong lòng mất mát, chậm rãi nói: “Từ xưa tới nay trai tài gái sắc mới xứng đôi, Nhan nhi ngươi có mỹ mạo là đủ rồi, nam tử trong thiên hạ ngươi đều xứng.”



Lăng Tử Nhan nhìn nàng, thầm nghĩ, ta chỉ mong ước được xứng với một mình nàng mà thôi, liền nói: “Một khi đã như vậy, tẩu tẩu lớn lên xinh đẹp như thế, vì sao còn phải đọc nhiều sách vở, gảy đàn hay đến thế?”



Dương Mạc Tuyền nghe nàng khen mình, lòng có chút vui sướng, nhưng lại lập tức ảm đạm, thản nhiên nói: “Ta xuất thân hàn môn, thật sự nếu không học nhiều một chút thì như như thế nào có thể xứng gả vào nhà hầu môn thế gia này?”



Lăng Tử Nhan nói: “Tẩu tẩu thật nhiều phiền muộn, cái gì cũng phải lo lắng, người cùng chung sống thì chỉ cần tâm đầu ý hợp là tốt rồi, quản gì hắn môn hộ như thế nào.” Trong lòng lại bồi thêm một câu, ‘tựa như ta chỉ là thích nàng mà thôi, quản gì nàng là đại tẩu hay cũng đều là nữ tử?’.



Dương Mạc Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói: “Ngươi là Quận chúa, Lí công tử là công tử Phủ doãn, tất nhiên không cần quản.”



Lăng Tử Nhan cuối cùng cũng nghe ra ý ghen tuông trong lời nàng, Liễu ma ma quả nhiên là người từng trải, chỉ cần một cái tiểu kế nho nhỏ liền khiến tẩu tẩu bị lừa, lại vẫn như cũ bất động thanh sắc, gật đầu nói: “Cái này cũng đúng.”



Dương Mạc Tuyền thấy nàng không phủ nhận, lại nhớ tới ban ngày thấy nàng cùng Lí Vi Tu đùa giỡn vui vẻ, lòng càng chua xót, bật thốt: “Nhan nhi, ngươi thích Lí Vi Tu sao?”




Từ Liễu Thanh lại đây nói cho các nàng biết tin ngày mai Thái Hậu khởi giá hồi cung mới biết bất tri bất giác không ngờ đã qua nửa tháng, quả nhiên là khoái nhạc không biết thời gian trôi.



Lúc Lăng Viễn Sương gần đi, lần nữa dặn dò Từ Liễu Thanh không thể ủy khuất Vân La, Từ Liễu Thanh phải liên tục đáp ứng, Lăng Viễn Sương thế này mới đi. Khi đến thì im ắng, lúc đi, quan viên Tô Châu đi tiễn đến mười dặm đường, mà Lăng Viễn Kiếm lại còn điều theo một binh doanh hộ tống Thái Hậu hồi cung.



Trên dưới Lăng phủ bận rộn gần một tháng, cứ nghĩ cuối cùng cũng có thể có chút ngày thanh tịnh, sao biết Thái Hậu chân trước vừa đi, Lăng Vương phủ liền xảy ra một đại sự.



Vân La mới gả về đây có vài ngày, người một nhà còn không có dịp ngồi cùng nhau hảo hảo ăn cơm, Từ Liễu Thanh liền thỉnh đại trù ở Nghênh Phúc Lâu đến, làm một bữa tối phong phú, kê áp ngư nhục thứ gì cũng có, đầy một bàn. Những người khác đều đã ngồi đầy đủ, chính là không thấy Lăng Tử Hạo cùng Vân La, Lăng Viễn Kiếm chờ đến mặt mũi xanh mét, sắp phẫn nộ đứng dậy bỏ đi thì hai người kia mới khoan thai đến.



Chờ hai người ngồi xuống xong, mọi người vừa muốn động đũa thì lại thấy Vân La che miệng chạy ra ngoài, sau đó nôn thốc nôn tháo.



Từ Liễu Thanh đầu tiên là cả kinh, sau đó lại vui vẻ, vội vàng phân phó Tu Hoa: “Nhanh đi thỉnh đại phu.”



Quả nhiên đại phu bắt mạch một phen liền nói là hỉ mạch.



Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc vui mừng, Lăng Tử Hạo lại càng tâm đắc lặp đi lặp lại câu “Ta đã làm cha.”



Từ Liễu Thanh giúp Vân La đắp chăn cẩn thận, sau đó nói: “Nếu Vân La đã mang thai, vậy cần hảo hảo tĩnh dưỡng, vậy đêm nay Hạo nhi bắt đầu đến phòng Mạc Tuyền đi!”



Mọi người trong phòng nghe thế, trừ Lăng Viễn Kiếm thần sắc không thay đổi ra thì bốn người còn lại đều cả kinh.



Sắc mặt Dương Mạc Tuyền trắng bệch, ngay cả đứng cũng không vững, Lăng Tử Nhan vội vàng đỡ lấy thắt lưng nàng, cầm chặt những ngón tay có chút run rẩy của nàng, trái tim cũng theo đó mà thấp thỏm.



_Hết chương 39_