Đại Thú Tân Nương

Chương 40 : Trốn nhà ra thanh lâu

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Từ Liễu Thanh nói xong, thấy thần săc bọn họ đều có biến, trên mặt Vân la là giật mình cùng một tia ghen tỵ, Lăng Tử Hạo kinh ngạc mà càng nhiều hơn là lộ ra sắc mặt vui mừng, Dương Mạc Tuyền khẩn trương đến mày nhíu cả lại, sắc mặt trắng bệch, này đó đều là những điều Từ Liễu Thanh đã dự kiến, chính là có một người phản ứng lại làm cho nàng có chút khó hiểu. Vì sao Nhan nhi lại vẻ mặt ưu sắc, còn mang theo ý căm giận? Lại thấy nàng nắm tay Dương Mạc Tuyền, đem Dương Mạc Tuyền gắt gao ôm vào trong ngực, giống như sợ ai đó cướp mất nàng vậy, cảm thấy thực nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, quay ra phân phó hạ nhân đi sắc thuốc bổ. Tuy Từ Liễu Thanh không thích Vân La, nhưng giờ nàng đang có thai, vì Lăng gia kéo dài hậu đại, quả thật là một kiện đại hỉ sự, tự nhiên khúc mắc gì cũng không có nữa, còn âm thầm khen Báo Ân Tự quả nhiên linh nghiệm.



Lăng Tử Nhan giúp đỡ Dương Mạc Tuyền trở về phòng, Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn thấy các nàng trở về liền chạy nhanh ra chào đón, lại nhìn thấy Dương Mạc Tuyền sắc mặt trắng bệch, thần sắc dường như có bệnh, liền hỏi: “Thiếu nãi nãi, làm sao vậy?”



Lăng Tử Nhan nhíu mày, khẩu khí ác liệt nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi!”



Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn không dám nhiều lời nữa, vội vàng lui ra ngoài.



Lăng Tử Nhan ngồi xổm trước mặt Dương Mạc Tuyền, đặt tay lên đầu gối nàng, nói: “Tẩu tẩu, Nhan nhi tuyệt đối sẽ không để đại ca bước vaò phòng này nửa bước!”



Dương Mạc Tuyền vuốt lên đôi mi nàng, nói: “Cản trở một lần, nhưng cũng không ngăn được cả đời, danh phận của ta thủy chung là thê tử hắn, có lẽ đây là số mạng rồi. Nếu không biết Nhan nhi, ta sẽ nhận mệnh, nhưng vì cái gì lão thiên lại cho ta gặp gỡ ngươi? Vì cái gì lại để ta và ngươi thành thân nhưng lại phải là thê tử hắn?”



Một câu cuối cùng là lần trước Lăng Tử Nhan hỏi nàng, dù biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn nói ra lời chất vấn, lộ rõ vẻ bất đắc dĩ cùng bi thương.



Lăng Tử Nhan bật dậy, vẻ mặt bi phẫn: “Ta đi nói với cha, người trong lòng ta thích chính là nàng, ta không muốn nàng làm thê tử của ca ca, ta muốn cùng nàng một chỗ!”



“Nhan nhi!” Dương Mạc Tuyền vội vàng giữ chặt nàng, những lời bội luân thường đạo lý này, nếu nói cho nương cùng cha biết sẽ chỉ làm họ nổi trận lôi đình, trách phạt là chuyện nhỏ, sợ là về sau ngay cả mặt mũi đối phương cũng không cho các nàng thấy. Nhưng nếu thực sự cùng Lăng Tử Hạo có sinh hoạt phu thê, vậy về sau như thế nào có thể giải thích với Nhan nhi?



Lăng Tử Nhan cũng chỉ là giận dỗi mà nói thế, phụ thân làm sao có khả năng đáp ứng để nàng cùng tẩu tẩu bên nhau, sợ là sau khi biết sẽ chỉ càng thêm cản trở. Nhìn Dương Mạc Tuyền đôi mắt đẫm lệ, tâm càng đau, ngữ khí kiên định nói: “Ta khẳng định có thể nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên, tin tưởng ta!”



Dương Mạc Tuyền nhìn gương mặt nàng, đột nhiên tâm lại an bình. Nhan nhi vẫn đều dũng cảm như vậy, nàng cũng không muốn chịu thua, có Nhan nhi ở đây, nàng còn có gì phải lo lắng nữa? Gợi lên một nét tươi cười, gật gật đầu: “Được.”
Lăng Tử Nhan vội vàng thu nụ cười, rót ra hai chén rượu, lấy một ly đưa nàng, nói: “Nhan nhi nghĩ có thể cùng tẩu tẩu chung một chỗ nên trong lòng cao hứng thôi.”



Dương Mạc Tuyền tiếp nhận chén rượu, rượu trong chén sóng sánh phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ, tản ra hương thơm, từ từ nói: “Ta làm sao mà không cao hứng chứ, chính là tránh được lần đầu, tránh không khỏi mười lăm, cuối cùng cũng phải trở về thôi.” Trong lòng ưu phiền, chén rượu đưa tới bên môi, uống một hơi cạn sạch. Bởi vì uống quá mau, rượu lại cay nóng, bị sặc, không khỏi ho khan vài tiếng.



Lăng Tử Nhan vội vàng vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí, nói: “Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai sầu đến ngày mai buồn, làm gì phải nghĩ nhiều như vậy?”



Nghe nàng nói thế, lòng Dương Mạc Tuyền cũng sinh hào khí, nâng chén nói với nàng: “Nhan nhi nói rất đúng, ta kính ngươi một ly!”



Lăng Tử Nhan cũng không nói hai lời, cùng nàng cạn chén, uống cạn chén rượu.



Dương Mạc Tuyền rất ít uống rượu, nhiều nhất là nhấp môi mà thôi. Lần này, thứ nhất là cách xa Lăng phủ nên trong lòng thoải mái, thứ hai là người bồi nàng uống chính là Lăng Tử Nhan, bất tri bất giác liền uống nhiều thêm mấy chén, khuôn mặt vì không thắng được lực rượu mà nổi lên một tầng hồng vựng.



Mà Lăng Tử Nhan lại không biết tiết chế, một ly lại một ly, thức ăn trên bàn một miếng cũng không nhúc nhích, một bầu rượu cũng đã bị nàng uống hết hơn phân nửa, rốt cuộc cảm thấy có chút không thích hợp, về phần không đúng chỗ nào thì lại không nói được. Uống vào một bụng đầy rượu lại giống như hóa thành một đoàn hỏa, máu huyết trên người như thể đều bị thiêu đốt, cảm thấy khô nóng dị thường, lại nhìn Dương Mạc Tuyền má đào phiếm hồng, sóng mắt lưu động, động lòng người nói không nên lời, không tự chủ được khêu nhẹ chiếc cằm của nàng, gần sát lại, hơi thở tỏa hương phả bên môi nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng thật đẹp.”



Dương Mạc Tuyền cũng nhu hòa cười: “Ngươi cũng thế.”



Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, tinh khiết tựa tuyết trắng…



_Hết chương 40_