Đại Thú Tân Nương

Chương 41 : Ta chỉ thuộc về ngươi

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


“Tẩu tẩu, người có cảm thấy trong phòng này nóng quá không?” Lăng Tử Nhan một tay nắm tay mỹ nhân, một tay đưa lên quạt quạt, đi qua đi lại.



Dương Mạc Tuyền uống ít rượu hơn, mặc dù không khoa trương như Lăng Tử Nhan muốn dùng tay để quạt, nhưng cũng cảm thấy có chút khô nóng, nhìn mặt Lăng Tử Nhan nóng đến đỏ bừng, liền nói: “Ngươi đừng đi đi lại lại nữa, ngồi xuống hẳn là đỡ hơn, để ta đi mở cửa sổ.”



Đứng dậy mở toang cửa sổ, một làn gió đêm thổi vào, quả nhiên mát mẻ hơn rất nhiều. Vừa muốn gọi Lăng Tử Nhan tới, đột nhiên thấy trong vườn mơ hồ có bóng người, lại tập trung nhìn vào, không ngờ là một đôi nam nữ ngồi ngay dưới đất rất tự nhiên mà âu yếm thân thiết nhau, sợ tới mức vội vàng đóng chặt cửa sổ lại, trên mặt xấu hổ đến lúc đỏ lúc trắng.



Lăng Tử Nhan nghe thấy “rầm” một tiếng, nghĩ xảy ra chuyện gì, vội vàng đi tới, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy? Có phải bên ngoài có động tĩnh gì không? Để ta ra ngoài nhìn xem.”



“Không được ra ngoài!” Dương Mạc Tuyền quát nhẹ một tiếng, dưới tình thế cấp bách còn dùng thân thể chắn lấy cửa.



Lăng Tử Nhan thấy nàng như thế lại càng hiếu kỳ, rốt cuộc là cái gì mà lại không thể cho mình xem? Thấy nàng chắn ở cửa liền quay ra mở cửa sổ, mới nhìn thì thấy một màu đen tuyền, còn không biết rõ là cái gì thì mắt đã bị che lại, bên tai truyền đến thanh âm hung dữ của Dương Mạc Tuyền: “Đã nói không cho xem mà!”



Tẩu tẩu luôn luôn ôn nhu như nước lại đột nhiên biến thành cọp mẹ, Lăng Tử Nhan trong lòng mừng rỡ, khuôn mặt nóng bừng bị những ngón tay lạnh lẽo của nàng che, cảm thấy thực thoải mái, lại ngửi được mùi hương thơm ngát đặc hữu trên người nàng, cả người liền lâng lâng bay bổng, trong lòng tò mò lại nhịn không được, hỏi: “Rốt cuộc là cái gì vậy? Tẩu tẩu xem được, tại sao Nhan nhi lại không thể?”



Dương Mạc Tuyền bịt mắt nàng, đi vào phòng trong rồi mới buông nàng ra, xoa thắt lưng, hất mặt, hung tợn hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, nơi này rốt cuộc là địa phương nào?”



Lăng Tử Nhan nghe nàng hỏi như thế, lại nhớ tới vừa rồi nhìn thấy một đám gì đó, lập tức đoán ra nàng trông thấy cái gì, âm thầm lè lưỡi, biểu tình làm bộ như không biết chút nào: “Không phải đã nói với nàng rồi đấy thôi, Liễu đại nương mở tửu lâu a.”



Dương Mạc Tuyền mới không tin mấy lời quỷ quái của nàng: “Tửu lâu làm sao lại có…” Nói một nửa, đỏ mặt nói không nên lời.



Lăng Tử Nhan biết rõ còn cố hỏi: “Có cái gì?” Bộ dáng tẩu tẩu thẹn thùng đỏ mặt, thật sự là hảo khả ái a.



Dương Mạc Tuyền thấy vẻ mặt nàng cười xấu xa, biết nàng cố ý, mặt càng đỏ hơn, cả giận nói: “Nhan nhi, ngươi càng ngày càng tệ, sao có thể mang ta đến nơi này? Đây không phải là nơi nữ hài tử có gia giáo có thể đến!”



Lăng Tử Nhan lập tức bĩu môi, bộ dáng trông thực uỷ khuất, nói: “Nhan nhi cũng không muốn mà, chỉ là nếu ở khách điếm bình thường, khẳng định phụ thân có thể tìm được chúng ta, Nhan nhi cũng là bất đắc dĩ mới mang tẩu tẩu tới nơi này.” Rõ ràng chính mình lòng mang kế hoạch nham hiểm lại cố tình đem lý do nói thực đường hoàng.
Dương Mạc Tuyền nghi hoặc nhìn nàng: “Ta lừa ngươi cái gì?”



Lăng Tử Nhan chỉ vào dấu lạc hồng trên tấm đệm ngay chỗ nàng, tiên diễm tựa đoá hoa mai, cười nói: “Rõ ràng đây là lần đầu tiên, vậy mà nàng lại gạt ta nói đã cùng ca ca viên phòng.”



Mặt Dương Mạc Tuyền hơi đỏ lên, ôm lấy cổ Lăng Tử Nhan, ôn nhu hỏi: “Nếu thân thể ta không còn toàn vẹn, Nhan nhi còn có thể thích ta không?”



Lăng Tử Nhan dùng sức gật gật đầu: “Thích, mặc kệ nàng thế nào, ta đều thích.”



Dương Mạc Tuyền mỉm cười hôn lên môi nàng, nói: “Trái tim của ta là của Nhan nhi, thân thể ta tự nhiên cũng chỉ có thể thuộc về Nhan nhi, trước kia là thế, sau này cũng vậy. Dương Mạc Tuyền ta chính là chỉ thuộc về duy nhất một mình Lăng Tử Nhan!”



“Tẩu tẩu!” Lăng Tử Nhan không khỏi lệ nóng doanh tròng, hô lên xưng hô từ trước tới nay vẫn gọi. Nếu trước kia đối với lòng nàng còn có chút nghi ngờ, nhưng giờ phút này đều biến mất hầu như không còn, còn lại chỉ có tràn đầy tình yêu.



Lăng Tử Nhan đem tay nàng đặt lên hông mình, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Nhan nhi cũng là của nàng.”



Dương Mạc Tuyền trong lòng vừa động, không khỏi dâng lên một thứ dục vọng, khát vọng có được Lăng Tử Nhna, nhưng cuối cùng lại lắc lắc đầu: “Nhan nhi, ngươi là vân anh chưa gả, ta không thể.”



Lăng Tử Nhan không khỏi thất vọng, đời này sao nàng có thể còn có khả năng gả cho người khác? Bất quá biết trong lòng Dương Mạc Tuyền có nhiều phòng tuyến, cần công phá từng cái mới được. Đêm dài đến vô cùng, tú sắc trước mặt, thật sự không có lý do để lãng phí, liền lộ ra nụ cười quyến rũ: “Vậy được rồi, vẫn là để Nhan nhi vì nàng mà cống hiến sức lực đi.”



Dương Mạc Tuyền nghe được nàng nói như thế, mặt lại đỏ lên…



Ánh trăng rốt cuộc cũng xấu hổ đến nỗi trốn sau tầng mây…



_Hết chương 41_