Đại Thú Tân Nương

Chương 42 : Tìm cách xuất thành

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Đây là đêm đầu tiên từ khi lập gia đình tới nay mà nàng ngủ an ổn đến vậy, trong mộng cũng chỉ có nàng cùng Nhan nhi hai người, xuyên qua trăm hoa cùng rừng núi, hoan ca vui cười, khoái hoạt đến không muốn tỉnh lại, nhưng cuối cùng vẫn phải tỉnh. Mở mắt ra liền nhìn thấy dung nhan Lăng Tử Nhan gần trong gang tấc, nhu thuận giống một tiểu hài tử, khoé miệng còn vương nét tươi cười, tựa hồ đang ở trong mộng đẹp.



Dương Mạc Tuyền vươn tay lần theo viền gương mặt Lăng Tử Nhan mà vẽ lên hình dáng kia trong tâm trí, không phải nằm mơ, người ôm nàng thật sự là Nhan nhi, thân thể các nàng cũng tương tự gắt gao dán lại cùng nhau, không có gì cách trở. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trái tim, đầu ngón tay lướt qua đôi môi màu mân côi (hoa hồng), nhẹ nhàng hôn lên, còn không kịp rời đi, đột nhiên sau gáy bị giữ chặt, đầu lưỡi Lăng Tử Nhan đã thừa cơ tiến vào, cùng mình dây dưa, một nụ hôn thật sâu, thật dài rồi mới được buông ra. Dương Mạc Tuyền ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười dạt dào đắc ý trên mặt Lăng Tử Nhan, mặt liền đỏ lên, cả giận nói: “Thì ra ngươi đã sớm tỉnh.”



Lăng Tử Nhan cười nói: “Ta không giả bộ ngủ thì làm sao biết Tuyền nhi cũng sẽ lén làm chuyện xấu đây?”



Dương Mạc Tuyền bị nàng nói trúng tâm tư, mặt lại càng đỏ hơn, giảo biện: “Ai làm chuyện xấu, rõ ràng ngươi…”



Lăng Tử Nhan yêu cực bộ dáng nàng đỏ mặt thẹn thùng lúc này, chôn ở cần cổ nàng, mút lấy xương quai xanh tinh xảo, bàn tay ở trên da thịt bóng loáng mà di động.



Dương Mạc Tuyền lập tức hiểu được ý đồ của nàng, hôm qua đã triền miên một đêm, giờ nàng còn muốn…Vội vàng đè lại bàn tay không an phận trên người, đỏ mặt nói: “Nhan nhi, ngươi không thấy phiền sao?”



Lăng Tử Nhan ngẩng đầu, trong mắt loé sáng quang mang cực nóng: “Đương nhiên không phiền rồi.” Bất quá nhìn đến trên làn da tuyết trắng của Dương Mạc Tuyền đầy dấu hồng, to có nhỏ có, liền có chút đau lòng, ôm nàng, ôn nhu hỏi: “Còn đau không?”



Dương Mạc Tuyền nghĩ nàng hỏi việc kia, thẹn thùng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đã sớm không đau rồi.”



Lăng Tử Nhan cố nén nhịn dục vọng trong lòng, lẳng lặng ôm nàng. Chỉ cần có thể ôm Tuyền nhi là đã cảm thấy mỹ mãn rồi, nhưng mà ở dưới chăn chân vẫn không tự chủ được chạm vào nhau, cảm giác rất mỹ diệu.



Ngược lại Dương Mạc Tuyền lại thiếu chút nữa bị nàng khơi lên dục hoả, ban ngày ban mặt lại làm ra loại sự tình này, thật sự là rất xấu hổ a, liền vội vàng giãy dụa đứng lên.



Tuy Lăng Tử Nhan đầy bụng không tình nguyện, nhưng cũng không ngăn cản, nhìn nàng mặc y sam xong xuôi, một thân bạch y, khôi phục lại vẻ thanh tân đạm nhã mọi ngày, chỉ là mái tóc đen buông lơi tản ra trên bờ vai cùng nét đỏ ửng vẫn chưa tan hết trên mặt lại hiển lộ vẻ phong tình vạn chủng. Lăng Tử Nhan vội vàng nhảy xuống giường, từ phía sau ôm lấy nàng, khẽ cọ cọ vành tai nàng, nhẹ giọng nói: “Tuyền nhi, nàng như vậy thực đẹp, từ này về sau không cho vấn tóc nữa, nàng là của ta, ta không muốn nàng vì ai mà phải vấn tóc.” (vấn tóc là chỉ nữ nhân có chồng)
Lăng Tử Nhan nghe hắn nói ra một phen khước từ, trong lòng ngầm bực, đã muốn nói ra “muốn giúp thì giúp, không thì thôi”, nhưng xem tình thế trước mắt, hoặc là mượn lực Lí Vi Tu xuất thành, hoặc là ngoan ngoãn về nhà. Cân nhắc trên dưới thì cũng chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục trước đã. Thần sắc hoà hoãn, khẩu khí cũng nhuyễn xuống, nói: “Ngươi muốn điều kiện gì mới có thể bằng lòng giúp chúng ta? Ta nói trước, yêu cầu vô lý ta sẽ không đáp ứng, ngươi sớm hết hy vọng đi!”



Lí Vi Tu cười nói: “Quận chúa quả nhiên là người sảng khoái, kỳ thật muốn ra khỏi thành một chút cũng không khó, mỗi ngày ta xuất môn đều mang theo mười mấy người, các ngươi chỉ cần xen lẫn trong đám tuỳ tùng của ta liền có thể nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài. Điều kiện thì cũng đơn giản thôi, ta đã nhiều năm không rời quá xa nhà, chỉ cần Quận chúa đáp ứng mang theo ta đi là được.”



Lăng Tử Nhan không nghĩ tới hắn thế nhưng lại đưa ra yêu cầu như vậy, đâu chỉ vô lý mà còn quả thực vô lại. Nàng cùng Dương Mạc Tuyền là hai nữ tử xuất môn, như thế nào có thể mang một đại nam nhân theo bên người? Ai biết hắn có tâm tư xấu xa nào không? Liền không chút do dự cự tuyệt: “Không có khả năng!”



Lí Vi Tu đương nhiên đoán được cố kỵ trong lòng nàng, lại nói: “Tuy rằng ta không phải quân tử gì, nhưng cũng biết đạo lý ‘thê tử bằng hữu không thể phạm’, cho nên tuyệt đối sẽ không bất kính với Quận Vương phi. Về phần Quận chúa ngươi thì thôi đi, nếu ta và ngươi đã có ước định, liền nhất định sẽ đợi cho đến khi đỗ Trạng Nguyên sẽ cưới ngươi vào cửa, cho nên cứ yên tâm đi. Đương nhiên nếu Quận chúa có ý đồ gì với ta, vậy thì lại là chuyện khác.”



Lăng Tử Nhan cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ thật hay a!” Trong lòng lại nghĩ cứ đáp ứng hắn trước cũng không sao, chờ ra khỏi thành lại bỏ hắn chạy là được, bất quá vẫn trưng cầu ý kiến Dương Mạc Tuyền.



Dương Mạc Tuyền cười nhẹ: “Nhan nhi ngươi quyết định là được rồi.”



Lăng Tử Nhan lúc này mới nói: “Được rồi, tốt nhất đừng xảy ra sự cố, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!”



Lí Vi Tu lập tức phân phó gọi tới hai tuỳ tùng thấp bé, cởi lấy y sam cho hai người.



Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan ở một phòng thay đổi y phục gia đinh, đem tóc dài dấu trong chiếc mũ, lúc này mới xen lẫn giữa một đám người, đi về phía Lăng Tử Hạo.



_Hết chương 42_