Đại Thú Tân Nương

Chương 49 : Một đêm xuân tiêu

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan hai mắt nhìn nhau, mặt đối mặt, Tử Y tựa tiếu phi tiếu đứng đó, nhưng lại đọc không ra ý tứ bên trong.



Vẫn là Lăng Tử Nhan mở miệng nói trước: “Tử Y cô nương, thật không dám dấu diếm…”



Tử Y cười ngắt lời nàng: “Trở về phòng rồi nói sau.”



Lăng Tử Nhan nói được một nửa thì bị chặn miệng, có chút sửng sốt, tiếp theo chợt nghe thấy phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, quay đầu lại liền thấy đám người Vương Thông đang lảm nhảm nói say, đi về phía các nàng. Hành lang quả thật không phải nơi nói chuyện, liền vội vàng ôm Dương Mạc Tuyền vọt vào trong phòng.



Tử Y cũng đi vào theo, khép cửa lại, vừa lúc đem bọn Lí Vi Tu chắn ở bên ngoài, một khắc trước khi đóng cửa lại còn nở nụ cười quyến rũ với bọn họ.



Vương Thành lập tức bị mê mẩn đến thần hồn điên đảo, muốn gõ cửa thì bị Lí Vi Tu giữ lại, Vương Thông có chút bực bội nói: “Lăng huynh đệ có thể vào, sao chúng ta không thể?”



Lí Vi Tu cười nói: “Tiểu đệ còn chưa ăn no uống no, chúng ta đi uống rượu tiếp đi!”



Vương Thông cùng Vương Thành giống nhau, nhìn thấy bộ dáng thiên kiều bá mị của Tử Y xong, tâm đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, nói: “Nữ nhân đều không có, còn uống rượu cái gì? Ta nói này, giờ chúng ta đi Bách Hoa Lâu, tìm hai cô nương mới là đúng đắn nhất!”



Lí Vi Tu ở một bên vừa đáp vừa lôi kéo hai người: “Ý kiến hay! Bất quá tiểu đệ sẽ không đi, các ngươi tận hứng vui chơi a!”



Đợi cho Vương thị huynh đệ xuống lầu, Lí Vi Tu mới thâm ý nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt kia, sau đó quay về phòng mình.



Trong phòng, Tử Y cùng Dương Mạc Tuyền ngồi đối diện, Lăng Tử Nhan đứng bên cạnh Dương Mạc Tuyền, cầm một bàn tay nàng.



Ánh mắt Tử Y theo từ trên người Lăng Tử Nhan chuyển tới trên người Dương Mạc Tuyền, lại từ trên người Dương Mạc Tuyền trở lại Lăng Tử Nhan, nhìn qua nhìn lại đánh giá.



Dương Mạc Tuyền tâm đã định rồi nên thật ra lại rất thản nhiên, Lăng Tử Nhan bị nhìn chăm chú, lại sợ đến nổi da gà, ngươi thử tưởng tượng mình là con mồi bị nhìn chằm chằm xem ngươi có khó chịu không? Ánh mắt săm soi của Tử Y tựa hồ có thể nhìn thấu vào tận xương cốt nàng.



Lăng Tử Nhan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Đừng nhìn nữa, ta cùng Tuyền nhi và ngươi giống nhau, đều là nữ nhi.”



Tử Y cười nói: “Lỗ tai ta không điếc, vừa rồi đã tình cờ nghe thấy, ta chỉ là tò mò quan hệ giữa hai người mà thôi. Để ta đoán xem…”



Lăng Tử Nhan trực tiếp ngắt lời: “Không cần đoán, mắt ngươi cũng không kém, ta và Tuyền nhi là trao nhau ái mộ, cho nên tuy rằng Tuyền nhi giúp ngươi chuộc thân, nhưng mong ngươi đừng có chủ ý gì với nàng.”



Dương Mạc Tuyền nghe nàng nói vậy, không khỏi trừng mắt liếc nàng một cái. Nhan nhi cũng thật là, sao có thể với ai cũng đều nói như vậy, cũng không sợ người ta chê cười, huống chi Tử Y là nữ tử gia giáo, sao có thể có chủ ý gì với mình được? Liền cười cười xin lỗi Tử Y: “Nhan nhi nàng bá đạo quen rồi nên mới nói mà không nghĩ như thế, Tử Y cô nương, ngươi trăm ngàn lần đừng hiểu lầm.”
Lăng Tử Nhan nghe được thanh âm nhu nhuyễn kiều mỵ kia càng thêm không kiềm chế được, hôn lên tiểu phúc bằng phẳng, giây lát sau đã tiến vào giữa hai chân nàng.



Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên, nhưng Dương Mạc Tuyền vẫn cảm thấy khẩn trương vô cùng, chân hơi cuộn lại, gắt gao khép chặt. Giương mắt nhìn ánh mắt nóng rực của Lăng Tử Nhan, lập tức thẹn thùng quay mặt đi, ửng hồng theo hai má lan tràn đến cần cổ.



Lăng Tử Nhan nhìn Dương Mạc Tuyền như vậy, thiếu chút nữa không thể hô hấp nổi, vô luận là gương mặt điên đảo chúng sinh, hay thân thể thon dài trắng nõn của nàng đều tràn ngập mê hoặc, dường như không thể một lời mà diễn tả hết, làm cho mình muốn ngừng mà không được. Trái tim kịch liệt nhảy loạn, dục vọng mãnh liệt muốn xâm nhập nàng. Cái gì cũng không quản nữa, tách ra hai chân Dương Mạc Tuyền, chôn ở giữa, hôn lên nơi tràn ngập hương thơm đặc hữu của người mình hằng tâm ái.



Dương Mạc Tuyền đang hết sức ý loạn tình mê, thân thể ở chỗ sâu trong đột nhiên bị một vật nhu nhuyễn xâm nhập, lại thét lên một tiếng kinh hãi: “Nhan nhi, đừng…” Tuy rằng cảm giác kỳ dị trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thể xác và tinh thần, nhưng sao Nhan nhi lại có thể hôn nàng ở đó…thực xấu hổ a…



Lăng Tử Nhan nâng lên khuôn mặt tràn đầy dục, tình, mang theo một chút bất mãn nhìn nàng: “Vì sao không được?”



Cái này bảo nàng làm thế nào có thể mở miệng? Dương Mạc Tuyền cắn cắn vành môi, mặt mang nét ngượng ngùng.



Lăng Tử Nhan nhìn bộ dáng mê người dục cự hoàn nghênh của nàng, cười nói: “Tuyền nhi thật sự là khẩu thị tâm phi a, rõ ràng là thích ta làm như vậy với nàng.”



“Ngươi…” Dương Mạc Tuyền muốn phản bác, nhưng thân thể lại phản bội nàng, chỉ cảm thấy giữa hai chân trống vắng, tựa hồ đang chờ được yêu thương, thế nào còn có thể nói ra lời cự tuyệt trái với lương tâm được nữa.



Lăng Tử Nhan yêu chết được bộ dáng rối rắm của nàng lúc này, trên mặt tràn đầy ý cười, không tra tấn nàng thêm nữa, cúi người xuống hôn lấy…



Lại là một đêm triền miên không dứt…



***



Mặt trời lên cao, nếu không phải Tử Y lại đây đánh thức, sợ là hai người còn muốn tiếp tục ngủ. Rửa mặt chải đầu xong, đều đổi lại thành nữ trang.



Tử Y nhìn thấy tự nhiên lại là một trận cảm thán. Trước xem Lăng Tử Nhan, từ một công tử thanh tú tuấn dật biến thành một nữ tử linh khí bức người, tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị kinh diễm. Lại nhìn Dương Mạc Tuyền, thầm khen nguyên lai trên đời này còn có một tiểu mỹ nhân như vậy, trước kia quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng.



Ba người cười nói đi xuống lầu, thấy Lí Vi Tu đã ngồi ở trong đại sảnh, chậm rãi dùng cơm. Tử Y cười chào hỏi: “Lí công tử, chào.”



Ánh mắt Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan lại dừng lại ở trên một bàn khác, nhìn vài khách nhân không mời mà đến, tâm lập tức rơi xuống đáy cốc.



_Hết chương 49_