Đại Thú Tân Nương

Chương 65 : Bao cả thanh lâu

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


“Tẩu tẩu có tâm sự?”



Lăng Tử Nhan nắm tay Dương Mạc Tuyền, đi một đoạn đường rồi mới biết rõ mà còn cố hỏi.



Dương Mạc Tuyền nghe nàng hỏi thế, dừng lại cước bộ nhìn nàng, muốn nói lại thôi, rốt cuộc không nói gì, lại hất tay nàng, cúi đầu một mình đi trước.



Lăng Tử Nhan đi vài bước đuổi theo, chắn đường Dương Mạc Tuyền, lộ vẻ thần sắc bất định: “Tẩu tẩu không muốn biết vì sao ta lại xuất hiện ở Nguyệt Mãn Lâu sao?”



Rốt cục Dương Mạc Tuyền cũng mở miệng: “Là Bế Nguyệt nói cho ngươi ta đi tới đó.”



Lăng Tử Nhan khẽ cười một tiếng: “Thì ra tẩu tẩu biết ta tới tìm người, còn Nhan nhi thì muốn biết vì sao tẩu tẩu lại ở đó?”



“Ta…” Dương Mạc Tuyền cắn môi, ảo não nhìn nàng.



Đương nhiên Lăng Tử Nhan biết nguyên nhân, chỉ là có phần tức giận vì nàng cùng Lăng Tử Hạo đi dự yến mà thôi, hơi châm chọc nói: “Hữu mĩ nhân hề, kiến chi bất vong, nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng (1), ca ca nói có sách, mách có chứng, không biết tẩu tẩu có động lòng không?”



Dương Mạc Tuyền nghe nàng đọc ra lời thơ này liền biết nàng đã thấy mấy tờ giấy trên giá sách, cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi: “Ngươi đã xem?”



“Nếu ta không thấy thì tẩu tẩu còn muốn giấu ta bao lâu?” Lăng Tử Nhan nhìn thẳng nàng, trong mắt lóe lên quang mang nguy hiểm.



Dương Mạc Tuyền nghe lời nói nồng đậm ý ghen tuông, trong lòng ngược lại lại vui sướng, cười nói: “Nhan nhi, ta chưa từng nói với ngươi nhỉ, bộ dáng ngươi khi ghen thực rất khả ái a?”



Lúc Lăng Tử Nhan chất vấn Dương Mạc Tuyền vốn còn có chút lo lắng, dù sao cũng là do mình sơ sẩy mới để cho Lăng Tử Hạo có cơ hội lấn tới. Vừa rồi dựa vào biểu hiện của Dương Mạc Tuyền ở Nguyệt Mãn Lâu đã chứng minh rằng trong lòng nàng căn bản có để ý tới mình, giờ lại nghe nàng nói thế, sao còn có nửa phần hờn dỗi, lại cố ý hất mặt, phản bác: “Ta nào có ghen!”



Dương Mạc Tuyền nhéo nhéo cái mũi của nàng: “Chết vì mạnh miệng.”



Lăng Tử Nhan nhìn nụ cười nghịch ngợm của nàng, trái tim lại đập thình thịch. Lo lắng hãi hùng suốt một buổi tối, giờ phút này thầm nghĩ chỉ muốn ôm chặt nàng cho thỏa lòng mong nhớ, hôn lên cánh môi hồng, có được nàng. Đầu ngón tay mới chạm được đôi môi nàng lại đã bị Dương Mạc Tuyền né tránh.



Dương Mạc Tuyền hiểu được ý đồ của nàng, nhưng giờ các nàng đang trên đường, Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn còn ở phía sau, sao có thể?


Lăng Tử Nhan đoán được điều nàng cố kỵ, liền nói: “Liễu ma ma, ra đây nói chuyện một chút.”



Liễu Thúy Vân liền đi theo nàng tới đại sảnh ở gần đó.



Lăng Tử Nhan lấy ra túi hương đưa cho nàng, nói: “Thật không dám dấu, trên người ta giờ chỉ có ba trăm lượng bạc, số bạc còn lại, sáng mai ngươi đi Lăng Vương phủ tìm nương ta mà đòi, nương ta khẳng định sẽ trả ngươi đầy đủ. Ngươi yên tâm đi, nếu ngươi không lấy được bạc, ta tuyệt đối sẽ không đi ra khỏi Thúy Vân Các nửa bước. Nhưng việc này ngươi chỉ có thể nói cho một mình nương ta biết, cha ta, ca ca ta đều không được, nếu không chẳng những ngươi không lấy được bạc mà còn có thể bị cha ta trách phạt. Ngươi phải biết là Quận chúa cùng Quận Vương phi đi kỹ viện là một đại tội, cha ta luyến tiếc không muốn trách phạt chúng ta, nên cũng sẽ chỉ có thể trút giận lên một ngoại nhân như ngươi, nếu ngươi thực sự chọc giận người, nói không chừng Thúy Vân Các cũng phải đóng cửa luôn a.”



Một phen lời lẽ có ân có uy đủ cả hù dọa Liễu Thúy Vân đến nửa câu cũng nói không nên lời, quả nhiên là tiện nghi không thể tham mà, nghĩ cứ tưởng gặp được thần tài, giờ nhưng lại can hệ đến tánh mạng của mình, trong lòng hối hận không thôi, có điều đã đâm lao thì cũng đành theo lao, nhưng vẫn không khỏi lo lắng hỏi một câu: “Nếu nương ngươi không chịu đưa bạc thì phải làm sao bây giờ?”



Lăng Tử Nhan cười nói: “Ta cam đoan với ngươi, chẳng những nương ta khẳng định sẽ đưa bạc mà hơn nữa nàng còn tự mình đem đến tận cửa, chỉ cần ngươi nói cho nàng biết ta cùng tẩu tẩu ở nơi này là được. Ngươi chỉ cần để ý lấy bạc của mình, nếu nương đến nơi này, vậy mọi chuyện còn lại đều giao cho ta.”



Mặc dù Liễu Thúy Vân còn có chút nghi vấn cùng lo lắng, nhưng cũng vô kế khả thi, thu mấy trăm lượng bạc, tâm cũng có phần tin tưởng, mà thật sự không lấy được số còn lại thì cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi, loại sự tình này về sau cũng không nên rước lấy thì hơn.



Lăng Tử Nhan thấy nàng đồng ý, lại nói: “Phiền toái Liễu ma ma đem người bên ngoài thông báo trước đi, sau đó ta còn có một vấn đề khó giải quyết muốn thỉnh giáo ma ma.”



Liễu Thúy Vân đáp ứng rồi, vén rèm đi ra ngoài.



Lăng Tử Nhan tưởng tượng tới tình hình lúc ngày mai nương tới đây, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, thế này mới chỉ là bước đầu tiên thôi.



_Hết chương 65_



————————————————————————————



(1) trích trong bài Phượng cầu hoàng



Nguồn: http://www.tangthuvi...ead.php?t=19086



(2) cô lậu quả văn: hiểu biết hạn hẹp



(3) nguyên tác: địa phương gieo…giống =.=