Đại Thú Tân Nương

Chương 66 : Câu dẫn

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Liễu Thúy Vân từ chối không nhận bạc, phải khuyên can mãi mới chịu thu lấy. Các cô nương Thúy Vân Các khó có được dịp không cần tiếp khách, sớm kết thúc công việc trở về phòng, những người có quan hệ giao hảo thì tránh không được ngồi bán tán thầm đoán thân phận mấy người Lăng Tử Nhan một phen.



Lăng Tử Nhan để Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn đưa Dương Mạc Tuyền trở về phòng trước, còn mình thì đi tìm Liễu Thúy Vân để lãnh giáo một vấn đề.



Liễu Thúy Vân vắt chéo hai chân, cắn hạt dưa, nói: “Tiểu Nhan cô nương có vấn đề gì thì cứ việc hỏi, Thúy Vân nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (1).” Tuy rằng đã biết Lăng Tử Nhan là Quận chúa, nhưng nếu Lăng Tử Nhan có vấn đề cần thỉnh giáo thì đương nhiên nàng cần phải bày ra tư thái, thế mới có vẻ trong lồng ngực nàng có điểm mặc (2).



“Như thế thì rất tốt.” Lăng Tử Nhan ngồi xuống cạnh Liễu Thúy Vân, đem chén trà trước mặt nàng rót đầy, lời chưa nói mà mặt đã hồng: “Kỳ thật việc này có điểm khó mở miệng.”



Liễu Thúy Vân là loại người nào, nghe nàng nói thế, liền đoán: “Sao? Chẳng lẽ ngươi không thỏa mãn được nàng? Muốn ta dạy cho ngươi phương pháp hay không…”



“Không không không!” Lăng Tử Nhan vung tay xua xua, chặn lời nàng, mặt càng đỏ hơn: “Thật ra….thật ra là nàng vẫn không chịu muốn ta.”



Liễu Thúy Vân lại phát ngôn kinh người đoán: “Chẳng lẽ nàng không có dục vọng với nữ nhân?”



Lăng Tử Nhan có loại xúc động muốn hộc máu, nói chuyện cùng Liễu Thúy Vân, thật đúng là cần da mặt thật dày mới được: “Cũng không phải, ta biết nàng có muốn ta, nhưng chính là có quá nhiều điều cố kỵ, cho nên mới chậm chạp không…”



“Câu dẫn nàng a!” Liễu Thúy Vân ném một cái vỏ hạt dưa trong tay, ưỡn thẳng thân mình, một bên khoa tay múa chân, một bên nói: “Ta giảng cho ngươi nghe, loại sự tình này cần biết cách cân dẫn, trước khiến nàng mê đắm đến thất điên bát đảo, sau đó gợi cho nàng động tình, lúc ấy đem ngươi ăn sống nuốt tươi cũng đều có thể!”



Lăng Tử Nhan vẻ mặt thất bại nói: “Cân dẫn nhiều lần rồi, chính là không thành công a, lần trước ta đã cởi hết toàn bộ đứng trước mặt nàng mà cũng đều không được.”



“Ngươi làm như vậy đượng nhiên là không được. Đã nghe câu ‘bão tỳ bà bán già diện’ (3) chưa? Trước phải đùa giỡn, trêu ghẹo, hiểu không? Không phải cứ thẳng thừng như ngươi là được, một chút tình thú đều không có!”



Lăng Tử Nhan bĩu môi: “Mỗi lần nàng cũng đâu có câu dẫn ta, vì sao ta còn có cảm giác mãnh liệt như vậy?”



Liễu Thúy Vân nói: “Ngươi là thử một lần, lần thứ hai liền quen thói mà thôi. Lần trước ở chỗ ta, nếu không phải ta cho vào trong rượu của các ngươi chút dược, ngươi có thể thành công dễ như trở bàn tay vậy sao?”



Lăng Tử Nhan kinh ngạc nhìn nàng: “Cái gì mà thêm chút dược?”



Liễu Thúy Vân thấy lỡ miệng, liền cười mỉa nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là cho thêm chút Khinh linh tán vào rượu mà thôi, không phải mê dược, chính là để xây dựng chút không khí mà thôi. Ngươi nói xem, dù sao thì ta cũng không thể lấy không bạc của ngươi chứ? Thuận tay giúp việc nhỏ thôi, ngươi không cần cảm tạ ta.”



Rốt cục Lăng Tử Nhan hiểu được: “Trách không được hôm đó lại nóng vậy.”
Dương Mạc Tuyền ôm lấy mặt Lăng Tử Nhan, trong mắt tựa hồ bốc lên ngọn lửa, không biết là nộ hỏa hay là dục hỏa, từng chữ, từng chữ nói: “Ý ta là, mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, đều không thể chạm vào ngươi!”



Lăng Tử Nhan lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất: “Tuyền nhi, nàng thực không biết phân rõ phải trái, nàng không chịu muốn ta, còn không cho người khác muốn ta, chẳng lẽ muốn cả đời ta làm….a.” Còn chưa nói xong đã bị nụ hôn thình lình chặn lại.



Dương Mạc Tuyền ôm lấy cổ nàng, ôm chặt lấy, tựa hồ chỉ cần buông lỏng cánh tay thì Lăng Tử Nhan sẽ biến mất vậy. Một nụ hôn triền miên dai dẳng xong mới chịu rời khỏi đôi môi nàng, cánh tay còn vòng trên cổ Lăng Tử Nhan, ánh mắt lóe quang mang, lấp lánh như ánh sao, hơi thở có chút hỗn loạn, nỉ non nói: “Nhan nhi, ta…muốn nàng.” “muốn nàng”, hai chữ này đã nhỏ đến mức chỉ còn khẩu hình. (5)



Lăng Tử Nhan như thể bị sét đánh, thoáng chốc cứng ngắc, nháy mắt lại nhuyễn ra, nếu không phải đang ôm lấy vòng eo Dương Mạc Tuyền thì chỉ sợ có thể lập tức ngã xuống đất. Mặt đỏ hồng, thẹn thùng gật gật đầu: “Ân.”



Dương Mạc Tuyền thấy nàng đầu tiên là sửng sốt, lòng lập tức lo lắng, nhìn thấy nàng gật đầu, tâm mới buông lỏng. Dù biết rõ nàng sẽ đáp ứng nhưng vẫn thấy khẩn trương.



Lăng Tử Nhan có cảm giác mừng đến phát khóc. Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được.



_Hết chương 66_



———————————————————————————–



(1) tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết thì sẽ nói, tuyệt không dấu diếm



(2) có điểm mặc: có mực -> ý là có kiến thức



(3) bão tỳ bà bán già diện: Tay ôm đàn che nửa mặt hoa



Trích từ bài “Tỳ bà hành” – Bạch Cư Dị



( Nguồn: http://poem.tkaraoke.com/17483/Ty_Ba_Hanh.html)



(4) đại khảo: cuộc thi lớn



(5) khẩu hình: thì kiểu miệng nói từ đó nhưng không phát ra tiếng ý.