Đại Thú Tân Nương

Chương 86 : Ta tự do rồi...

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Lăng Viễn Kiếm vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn. Một nữ nhân vi phạm “thất xuất chi điều”, chẳng những có thể hưu, mà còn có thể bị trói vào lồng thả trôi sông, vậy mà Lăng Viễn Kiếm lại không cho bỏ?



Từ Liễu Thanh đã dự đoán được Lăng Viễn Kiếm sẽ không phạt nặng Dương Mạc Tuyền, cho nên mới tương kế tựu kế, lợi dụng bẫy mà Vân La cùng Trương Hằng thiết lập, mục đích chính là để Lăng Tử Hạo hưu thê. Không ngờ Lăng Viễn Kiếm lại thương Dương Mạc Tuyền đến mức không cho bỏ! Nhất thời không nói gì, đơn giản là khiến Mạc Tuyền chịu chút ủy khuất, mà nàng cũng vất vả một hồi.



Lăng Tử Nhan quan tâm quá hóa loạn, thấy Dương Mạc Tuyền thừa nhận quan hệ với Trương Hằng, đã sớm như thể nằm mơ vậy, chỉ nhìn mặt Dương Mạc Tuyền mà xuất thần, chuyện hưu thê lại nửa lời không nghe vào tai.



Lăng Tử Hạo cả giận nói: “Cha, vì sao không thể bỏ loại nữ nhân này?”



Vân La ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Lăng gia chúng ta là người có uy tín danh dự.” Lời nói đầy ý, là nói sao có thể lưu loại người đồi phong bại tục như Dương Mạc Tuyền ở trong phủ.



Lăng Viễn Kiếm không đáp, đứng dậy đi tới trước mặt Lí Cốc Lan, cúi mình một cái thật sâu, dọa Lí Cốc Lan vội vàng đứng lên. Lăng Viễn Kiếm nói: “Bà thông gia, chuyện Mạc Tuyền, ta cảm thấy thực vô cùng có lỗi, còn thỉnh bà có thể tha thứ.”



Lí Cốc Lan nói: “Vương gia, vì sao lại nói lời ấy?”



“Chỉ vì một ý niệm sai lầm của bổn vương, lại hại một đời Mạc Tuyền.” Lăng Viễn Kiếm lại đi đến trước mặt Dương Mạc Tuyền, nắm lấy cánh tay nàng, đỡ nàng đứng dậy.



Dương Mạc Tuyền quỳ quá lâu, đúng là không đứng thẳng được, Tử Y ở bên cạnh thấy vậy, liền vội vàng chạy lại giúp đỡ nàng.
Trương Hằng nhìn ánh mắt tựa hồ thấu hiểu hết thảy của Từ Liễu Thanh, lòng liền kinh sợ, nguyên lai nàng bất động thanh sắc mà đã sớm rõ hết mọi chuyện. Đi, nửa đời không cần lo lắng, lưu lại, hai bàn tay trắng, là đi hay vẫn ở lại? Nhìn thoáng qua Dương Mạc Tuyền đứng cách đó không xa, thanh nhã như đóa bạch liên, mĩ lệ tựa mộng ảo, đáng tiếc hết thảy cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, khó có thể thực hiện. Nếu không thể có được, cần gì phải cưỡng cầu nữa? Cúi xuống, nhặt lên túi bạc dưới đất, chắp quyền nói: “Các vị, cáo từ.” Sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh, bóng dáng trường sam thư sinh biến mất trong màn đêm.



Lăng Tử Hạo oán giận nói: “Thật sự quá tiện nghi cho hắn mà!”



Dương Mạc Tuyền nhìn cửa lớn mở toang, đáy lòng yên lặng thầm nói, Hằng ca ca, bẫy ngươi thiết kế cho ta, ta làm sao lại không lợi dụng ngươi? Thị phi đúng sai đều đã không còn trọng yếu nữa, chỉ hy vọng về sau ngươi có thể tìm được một người yêu mình thật lòng, lại là người đáng giá để yêu.



Tờ giấy trắng mở ra trên bàn, Lăng Tử Hạo cầm bút, lại không hạ xuống viết được. Vân La ở một bên không ngừng thúc giục, rốt cuộc mới nhịn đau viết xuống:



Người viết thư Lăng Tử Hạo, nhân sĩ phủ Tô Châu, thuở nhỏ theo lời trưởng bối mà thú Dương Châu Dương Mạc Tuyền làm thê tử, nhưng sau khi quá môn, bản phụ đã nhiều lần mắc lỗi, chính hợp với “thất xuất chi điều”, vì nguyên nhân đó mà viết hưu thư.



Giấy trắng mực đen, Dương Mạc Tuyền cầm trong tay, giống như ngàn cân, đi tới trước mặt Lăng Tử Nhan, thanh âm mang theo nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: “Nhan nhi, ta tự do rồi.”



Lúc này Lăng Tử Nhan mới như ở trong mộng tỉnh lại.



_Hết chương 86_