Đại Thú Tân Nương

Chương 85 : Tang chứng, vật chứng

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Trương Hằng không phủ nhận đến đây vì Dương Mạc Tuyền, Dương Mạc Tuyền cũng không phủ nhận đã ước hẹn với Trương Hằng ở hậu hoa viên, tựa hồ như thể không cần hỏi lại ngọc bội cùng bài thơ tình kia thì cũng có thể phán định hai người có tội rồi.



Lăng Tử Nhan yên lặng nhìn Dương Mạc Tuyền, nhất thời không thể hiểu được “ước hội” ở đây là ý tứ gì, cũng không biết được cái gọi là “hò hẹn” giữa Trương Hằng và Dương Mạc Tuyền là bắt đầu trước hay sau khi các nàng ở bên nhau? Mà Dương Mạc Tuyền và Trương Hằng lại không có một câu biện bạch đối với chuyện này, nàng là không thể biện bạch, hay thậm chí không nghĩ tới việc đó? Ngồi xổm xuống, nắm tay Dương Mạc Tuyền, nhẹ giọng nói: “Tẩu tẩu, người nói thực với bọn họ đi, người không có quan hệ gì với Trương Hằng.”



Dương Mạc Tuyền thấy lệ quang trong ánh mắt Lăng Tử Nhan, đáy lòng tê rần, nắm chặt tay nàng, lại ngoan tâm nói: “Việc này ta tự biết đúng mực, Nhan nhi, nàng không cần quản.”



Từ Liễu Thanh cũng sợ Lăng Tử Nhan nhịn không được mà nói ra chuyện các nàng cô tẩu mến nhau, rồi làm hỏng kế hoạch của mình, liền nói: “Nhan nhi, con đến bên cạnh nương.”



Lăng Tử Nhan thấy Dương Mạc Tuyền cúi đầu không hề để ý đến mình, đành phải buông tay nàng, đi đến bên cạnh Từ Liễu Thanh, nhịn không được mà nước mắt rơi xuống, úp mặt lên vai Từ Liễu Thanh khóc.



Làm sao Từ Liễu Thanh lại không biết được tâm sự của nàng, nhưng không tiện khuyên bảo nên đành vỗ vỗ lưng nàng, dùng thanh âm chỉ có Lăng Tử Nhan nghe được, nói ba chữ: “Có nương đây.”



Quả nhiên Lăng Tử Nhan ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng.



Từ Liễu Thanh hơi mỉm cười, gật gật đầu, Lăng Tử Nhan lập tức ngừng khóc, mục quang một lần nữa lại đặt lên người Dương Mạc Tuyền.



Dương Mạc Tuyền vẫn đang nhìn Lăng Tử Nhan, chạm phải ánh mắt nàng, lại cúi đầu. Nhìn vẻ mặt bi thiết của Lăng Tử Nhan, thiếu chút nữa cũng nhịn không được mà khóc theo.



Trừ Lí Cốc Lan, Tử Y cùng Trương Hằng ra, những người khác thấy bộ dáng Lăng Tử Nhan khóc thương tâm muốn chết, đều cảm thấy có chút kỳ quái, tẩu tẩu có người bên ngoài, như thế nào mà tiểu cô lại khóc thành như vậy? Quan hệ giữa các nàng không khỏi cũng quá tốt đi?



Từ Liễu Thanh không để mọi người nghi hoặc lâu, lấy ra ngọc bội cùng lá cây, đem ánh mắt mỗi người đều hấp dẫn lại đây, nhìn Trương Hằng, hỏi: “Trên lá cây này là chữ của Mạc Tuyền, nói vậy thì ngọc bội này cũng là vật của nàng?”



Trương Hằng gật gật đầu: “Phải.”




Bài thơ này nếu không phải đưa cho Tử Y, vậy chỉ có thể là đưa Trương Hằng.



Vật chứng đều rõ ràng, ngọc bội cùng tình thi đều là do Dương Mạc Tuyền đưa cho Trương Hằng, lại có nhân chứng, Lăng Tử Hạo tận mắt thấy bọn họ hò hẹn, tội tư thông này của Dương Mạc Tuyền xem ra đã định rồi.



Trương Hằng còn dùng ngữ điệu tình cảm nói với Dương Mạc Tuyền: “Mạc Tuyền, đều là do ta không tốt, không cất kĩ những thứ này. Mà một ngày này sớm muộn gì cũng đều phải đến, ta còn ước gì không đến sớm một chút, như vậy thì chúng ta có thể sớm rời khỏi nhà giam này. Nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ không cô phụ tâm ý của nàng đối với ta…”



Dương Mạc Tuyền nhìn hắn một cái, dùng ánh mắt ngăn cản hắn tiếp tục nói.



Từ trong mắt nàng Trương Hằng nhìn ra vẻ hèn mọn của mình, liền không nói thêm được câu nào nữa.



Từ Liễu Thanh thấy thời cơ chín muồi, liền nói với Lăng Viễn Kiếm: “Lão gia, đều hỏi rõ ràng rồi, người xem làm sao bây giờ?”



Lăng Viễn Kiếm nghe xong bọn họ đối thoại, tâm tình đã trầm trọng tới cực điểm. Trương Hằng, hắn đương nhiên không thể dung tha, nhưng xử trí Dương Mạc Tuyền thế nào thì lại làm cho hắn khó xử.



Lăng Tử Hạo thấy Lăng Viễn Kiếm vẫn trầm mặc không nói, liền cả giận nói: “Còn làm sao nữa? Nữ nhân này khiến ta đội nón xanh*, làm cho Lăng gia chúng ta hổ thẹn như thế, sao còn có thể dễ dàng với nàng? Muốn để ta nói, thì trực tiếp hưu Dương Mạc Tuyền, đem bọn họ đánh cho tàn phế rồi đuổi đi!”



(*đội nón xanh = cắm sừng)



Lăng Viễn Kiếm trầm giọng ngắt lời hắn: “Mạc Tuyền không thể hưu!”



_Hết chương 85_