Đại Thú Tân Nương
Chương 91 : Chân chính thích một người...
Ngày đăng: 19:25 19/04/20
Bởi vì một câu: “Nhan nhi, con được cứu rồi” của Từ Liễu Thanh, Lăng Tử Nhan hoàn toàn buông hết mọi lo lắng, toàn tâm toàn ý đi theo Từ Lão gia tử học việc buôn bán. Từ nhỏ đã nghe nói Từ gia phú giáp một phương, về phần phú tới mức độ nào thì cũng không biết, Từ lão gia tử nói cho nàng, sinh ý của Từ gia gồm tơ lụa, đồ gốm, châu bảo, dược tiệu, tửu lâu, sản nghiệp trải rộng khắp vùng Chiết Giang, tuy không thể nói là phú khả địch quốc, nhưng danh tiếng người giàu có nhất Giang Nam thì hẳn là không nhường ai.
Lúc lão gia tử nói sẽ để nàng kế thừa gia khiệp khổng lồ này, Lăng Tử Nhan lập tức kinh hãi đến trợn mắt cứng lưỡi, từ từ nghĩ lại thì tuy nàng là ngoại tôn nữ ruột thịt của lão gia tử, nhưng rốt cuộc cũng là họ Lăng chứ không phải họ Từ, một nữ nhi như nàng sao có thể tiếp quản được một đại sinh ý như vậy? Nàng muốn là để cho Dương Mạc Tuyền có một cuộc sống áo cơm không lo là đủ rồi. Lão gia tử lại tận tình khuyên bảo giải thích, nói chờ về sau đến khi hắn già, tử tôn Từ gia tự nhiên có thể kế thừa di sản, chỉ là hắn không muốn nhìn thấy Từ gia tứ phân ngũ liệt, hắn hy vọng Lăng Tử Nhan có thể tiếp nhận vị trí người đứng đầu này, không thể bởi vì hắn chết đi mà để cho Từ gia xuống dốc, uổng phí tâm huyết cả đời của hắn.
Lăng Tử Nhan thực không tự tin hỏi một câu: “Con có thể làm được sao?”
Lão gia tử vỗ vai nàng, cười nói: “Nếu không được, ta há lại có thể đem gánh nặng này giao cho con sao?”
Lập tức khiến Lăng Tử Nhan vô cùng tự tin, càng dụng tâm học, dù sao có nương giúp nàng bày mưu tính kế rồi, liền đem việc hôn sự làm cho người ta khó xử kia hoàn toàn ném sau đầu.
Mà Dương Mạc Tuyền lại không lạc quan như Lăng Tử Nhan, nàng hỏi qua Từ Liễu Thanh đã nghĩ ra biện pháp gì chưa, Từ Liễu Thanh nói cho nàng, lần này Hoàng Thượng hạ Giang Nam, mặt ngoài là vì kì đại khảo mà đến nhưng kì thực là để gom góp ngân lượng cho thủy tai ở phía Nam, mà Từ gia là đệ nhất đại thương gia, đến lúc đó chỉ cần làm một bút mua bán với Hoàng Thượng là được. Dương Mạc Tuyền nghe thế rồi để trong lòng, nhưng vẫn không yên tâm, dù sao đã đề bảng, chỉ cần đạt được văn võ Trạng Nguyên liền có thể lấy Tử Nhan Quận chúa, việc này đã sớm truyền khắp từ đầu đường đến cuối ngõ, nếu Lí Vi Tu thực sự đạt được, đã nắm trong tay một cơ hội như vậy thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Tử Y thu hết mọi lo lắng của Dương Mạc Tuyền vào trong mắt, mấy ngày liền đều lui tới Lí phủ, còn tìm cớ để mượn Dương Mạc Tuyền năm trăm lượng bạc. Nàng là lão sư của Lăng Tử Nhan, mỗi tháng đều có năm mươi lượng bạc để tiêu sài, ở Lăng phủ mấy tháng cũng để giành được không ít ngân lượng, nhưng muốn đả thông một cửa của Thường Tiểu Nhu lại xa xa không đủ, nữ nhân này lòng tham thực lớn, ngay cả từng thứ nhỏ nhặt nhất cũng đều phải chiếm tiện nghi.
Kỳ thật cũng khó trách, Thường Tiểu Nhu vốn là nha hoàn ở Lí phủ, bởi vì giúp Lí Tại Sơn hạ sinh nhi tử nên mới được hắn thú vào phòng làm nhị phu nhân. Sau khi lên làm chủ tử rồi, tính tình của kẻ nghèo hèn vẫn không chịu sửa, đây là nguyên nhân Lí Tại Sơn vẫn không chịu để nàng lên làm chính thất, mà Tử Y trải qua một phen nói bóng nói gió hỏi thăm, đã hoàn toàn hiểu thấu tính tình Thường Tiểu Nhu, vừa tặng cho nàng những thứ nàng thích, lại thường giúp Thường Tiểu Nhu giải quyết những việc khó khăn đã nghe được lúc đánh mạt chược. Chỉ mới hai ngày công phu mà đã được Thường Tiểu Nhu coi như người một nhà.
Tử Y thấy thời cơ chín muồi liền cùng Thường Tiểu Nhu đàm luận kéo dài đến chuyện Lí Vi Tu khảo Trạng Nguyên, nói một phen giật gân, nói Tử Nhan Quận chúa điêu ngoa thế nào, nếu rước nàng vào phủ thì sợ căn bản Thường Tiểu Nhu không trị được nàng, hơn nữa Tử Nhan Quận chúa có bối cảnh Hoàng gia, mắng không nỡ đánh không thể, như vậy địa vị vốn không quá được củng cố của Thường Tiểu Nhu ở Lí gia liền càng không được bảo đảm, nói không chừng đến khi chết còn gian nan hơn so với Lí đại phu nhân ở trên trời kia.
Một phen nói, quả nhiên dọa Thường Tiểu Nhu không nhẹ, nàng đã sớm chán ghét những tháng ngày bị người quản chế, thật vất cả mới có thể chấp chưởng nửa gia nghiệp, nếu nhi tử lấy một lão bà về mà chẳng những đoạt quyền của nàng, lại còn ở trên đầu nàng diễu võ dương oai, vậy thì không được! Thế là liền ở sau lưng lão gia khuyên nhi tử bỏ ý niệm khảo Trạng Nguyên, mà nếu thi thì cũng có thể, nhưng trăm ngàn lần không lấy danh đầu, nếu nhi tử kiên trì muốn thú Tử Nhan Quận chúa làm thê tử, vậy nàng sẽ xuất gia. Dù sao giữa mẫu thân và Quận chúa, hắn chỉ có thể chọn một.
Lí Vi Tu kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi? Không khỏi hỏi: “Vì sao?”
Tử Y nói: “Bởi vì ta giống ngươi, yêu thương một người không yêu mình.”
“Ngươi thích Dương Mạc Tuyền?” Lí Vi Tu hỏi xong mới thấy mình hỏi một vấn đề ngu ngốc.
Bất quá Tử Y vẫn gật đầu trả lời vấn đề này của hắn, chậm rãi nói: “Nàng là một nữ tử tốt đẹp như vậy…” Ánh mắt nhìn Lí Vi Tu lạc vào hư không, bỏ qua nam nhân anh tuấn trước mặt, phác họa nên một bóng hình xinh đẹp, đạm nhã cao quý, tản ra khí chất mê người khác.
Lí Vi Tu cũng không quấy rầy nàng, nhìn vẻ mặt nàng trầm tư, cũng nhớ tới một người khác. Thầm nghĩ trong chốc lát, liền thu hồi ánh mắt về lại người trước mặt, đột nhiên nói: “Nếu ta thú Lăng Tử Nhan, không phải ngươi có thể thỏa được sở nguyện sao?”
Khóe miệng Tử Y gợi lên một nụ cười châm chọc: “Nam nhân ích kỷ, chân chính thích một người thì chỉ cần người ấy hạnh phúc là đã cảm thấy mỹ mãn rồi, sao có thể nhẫn tâm vì ý thích ích kỷ của bản thân mà chia rẽ các nàng? Cho nên hẳn là ngươi nên cân nhắc đề nghị của ta một chút.”
Hắn thích Lăng Tử Nhan nhiều năm như vậy, đâu chỉ là mới mấy tháng như Tử Y thích Dương Mạc Tuyền mà có thể so sánh được? Lí Vi Tu liền một lập tức cự tuyệt: “Ta không vĩ đại như ngươi, ta sẽ không buông Quận chúa, lại sẽ càng không lấy ngươi.”
Tử Y lại nhìn Lí Vi Tu, vẻ mặt chắc chắn nói: “Ta không thể không gả cho ngươi!”
_Hết chương 91_