Đại Thú Tân Nương

Chương 90 : Thương lượng

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Từ lão gia tạm ở lại Lăng phủ, khi Lăng Viễn Kiếm trở về dĩ nhiên sẽ tới bái kiến nhạc phụ đại nhân, ngay cả Bát Vương gia cũng kính trọng có thừa đối với lão gia tử, ai bảo lão gia tử là đại thương nhân phú giáp một phương. Lần này Hoàng Thượng tới Giang Nam, nói dễ nghe là muốn góp ngân lượng để cứu tế dân chúng, khó nghe là nhằm lừa nhóm thương nhân lão bản đến để xuất ra ngân lượng.



Lăng Tử Nhan liền thừa dịp ngoại công ở Lăng phủ mà chuyên tâm học hỏi nhiều hơn về đường buôn bán, mà Dương Mạc Tuyền cũng có chuyện quan trọng phải làm, thông báo một tiếng với Từ Liễu Thanh, mang theo Tử Y cùng Bế Nguyệt xuất phủ.



Trước là dạo phố nửa ngày cùng Tử Y, Tử Y đến Tô Châu lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Dương Mạc Tuyền tận tình địa chủ. Sau khi dùng bữa trưa xong nàng liền để Bế Nguyệt bồi tiếp Tử Y, còn chính mình đi đến sương phòng ở quán trà để gặp người đã ước hội.



“Không biết Quận Vương phi hẹn tại hạ ra đây là có chuyện gì cần phân phó?” Khi thiếp thân nha hoàn Bế Nguyệt của Dương Mạc Tuyền tới tìm hắn, nói Dương Mạc Tuyền muốn gặp hắn thì khỏi phải nghĩ Lí Vi Tu kinh ngạc tới mức nào. Hắn và vị Quận Vương phi Lăng phủ này tựa hồ cũng không có giao tình gì, trừ lần trước cho nàng mượn bạc, giúp Tử Y chuộc thân ở Bách Hoa Lâu tại Nghi Hưng.



Dương Mạc Tuyền cười nhẹ: “Lí công tử không cần đa lễ, ta đã không phải là Quận Vương phi rồi.”



Lí Vi Tu sửng sốt, nhìn lại thì thấy Dương Mạc Tuyền buông lơi mái tóc đen, dùng sợi dây mảnh buộc lại, quả nhiên là kiểu tóc của một vị cô nương.



Dương Mạc Tuyền nói: “Ta và Tử Hạo đã giải trừ hôn ước, chỉ là cha cùng nương không tuyên cáo ra bên ngoài, cho nên Lí công tử mới không biết.”



Mới mấy ngày không gặp mà Lăng gia lại phát sinh biến cố như vậy, trong lòng Lí Vi Tu tuy tò mò nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, mặc dù Dương Mạc Tuyền bảo hắn không cần đa lễ, nhưng nghe nàng vẫn gọi Lăng Vương gia là cha liền cũng biết sự tình không đơn giản như vậy, nên vẫn đối nàng lễ nhượng có thừa.



Dương Mạc Tuyền chậm rãi nói: “Kỳ thật hôm nay ước hẹn Lí công tử là có hai việc muốn nhờ.”



Quả nhiên là vô sự bất đăng tam bảo điện*, không biết nàng muốn cầu chuyện gì, Lí Vi Tu nói: “Mời cô nương nói.”



(*không có chuyện gì thì không đến tìm)



“Chuyện thứ nhất, hy vọng vô luận thế nào Lí công tử cũng đều phải đem danh văn võ Trạng Nguyên này đoạt tới tay.”



Nguyên lai là đến vì Lăng Tử Nhan, Lí Vi Tu cười, vẻ mặt đầy tự tin: “Điều này là đương nhiên, ta chắc chắn làm được.”



Dương Mạc Tuyền gật gật đầu, lại mở miệng nói: “Chuyện thứ hai, hy vọng sau khi công tử đỗ cao trung sẽ cự tuyệt hôn sự với Nhan nhi.”



Lí Vi Tu ngạc nhiên, đây là yêu cầu vô lý gì chứ? Hắn vốn vì Lăng Tử Nhan mới đi tranh đoạt cái chức Trạng Nguyên bỏ đi đó, thế mà Dương Mạc Tuyền bảo hắn phải dành thắng lợi, nhưng lại bảo hắn buông tha cho Lăng Tử Nhan, đây không phải là lời vô căn cứ sao? Lập tức liền buông lời cự tuyệt: “Chuyện này thứ cho tại hạ bất lực.”Dương Mạc Tuyền đã đoán trước được hắn sẽ nói như vậy, đây vốn là một yêu cầu vô lý. Lí Vi Tu thích Nhan nhi như thế, người trong lòng sắp đoạt được dễ như trở bàn tay, sao có thể dễ dàng buông tha? Nhưng trừ cách đi tìm Lí Vi Tu, nàng không thể nghĩ ra được biện pháp khác nào tốt cả: “Ta biết Lí công tử thích Nhan nhi từ lâu, việc ta sở cầu căn bản chính là ép buộc, nhưng Nhan nhi thật sự không thể gả cho ngươi.”



“Vì sao?” Lí Vi Tu nhướng mày: “Ngày đó Quận chúa đáp ứng cùng ta lập ‘tam chưởng chi ước’, há có thể nói mà không giữ lời?”



Chính là không thể nói mà không giữ lời, cho nên mới phải tới tìm ngươi thương lượng a! Dương Mạc Tuyền cười khổ nhìn hắn: “Lúc ấy Nhan nhi quả thật là quá hấp tấp, nàng nghĩ ngươi là một kẻ bất học vô thuật, căn bản không ngờ ngươi lại văn võ song toàn, kỳ thật hẳn ngươi là người lừa Nhan nhi trước mới đúng.”




“Phu nhân, đừng nóng vội.” Tử Y nói xong liền lấy một cái bao nhỏ hơn từ trong túi ra, mở ra, bên trong là một đôi vòng tai phỉ thúy cùng một cây trâm cũng phỉ thúy, đúng là một đôi, xanh biếc trong suốt, vừa thấy đã biết là vật đáng giá. Tử Y đưa cho nàng, nói: “Tặng phu nhân.”



“Tặng ta?” Thường Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn nàng, nhưng cũng không khách khí thu nhận. Ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đôi vòng tay kia nhìn đã biết còn đáng giá hơn so với đôi nàng đã đánh mất, huống chi còn có cây trâm nữa, nhưng lại vẫn còn giả vờ nói: “Vô công bất thụ lộc, không có việc gì, sao ta có thể nhận thứ này nọ của ngươi?!”



Hai món trang sức này là của Dương Mạc Tuyền đưa cho Tử Y, mang tới đây chỉ là để phòng thân, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, thực sự dùng tới. Tử Y cười nói: “Vốn chính là tặng cho phu nhân mà, lần đầu tới cửa, sao có thể tay không mà đến đây? Không nghĩ tới thật khéo, vừa lúc phu nhân đánh mất vòng tai, chỉ hy vọng phu nhân không ghét bỏ mới tốt.”



“Không chê, không chê.” Thường Tiểu Nhu cười cười đem vòng tai cùng cây trâm thu lấy, còn thân thiết lôi kéo Tử Y: “Tử Y cô nương quen biết Tu nhi nhà ta thế nào mà sao lại không có nghe Tu Nhi đề cập qua?”



Lí Tại Sơn biết chuyện Tử Y, bất quá trở về cũng không đề cập tới cho nên Thường Tiểu Nhu cũng không biết Tử Y từng ở thanh lâu.



Tử Y che miệng cười nói: “Chuyện này a, vẫn là về sau phu nhân hỏi Lí công tử đi!”



Thường Tiểu Nhu nghe nàng nói thế, biết hẳn là quan hệ của Tử Y này cùng nhi tử mình không bình thường, còn muốn hỏi tiếp thì chợt nghe gã thủ vệ báo lại, nói Tô phu nhân cùng Trần phu nhân đã đến phủ, Thường Tiểu Nhu liền dẫn theo Tử Y tới phòng khách, quả nhiên gặp hai vị cẩm y phu nhân đang chờ ở đó.



Thường Tiểu Nhu vừa thấy các nàng liền hỏi: “Tiền phu nhân đâu?”



Trong đó có một phu nhân đáp: “Tiền phu nhân nói trong phủ có việc, hôm nay không đến đây.”



“Sao? Ba thiếu một thì còn đánh thế nào được?” Thường Tiểu Nhu vừa liếc Tử Y, liền hỏi: “Tử Y cô nương có biết đánh mạt chược không?”



Tử Y nói: “Có biết một chút, không thạo lắm, bất quá có thể bồi các vị phu nhân mấy ván.”



Thường Tiểu Nhu cười nói: “Vậy thì tốt quá.” Loại người không thạo mới tốt.



Tử Y ngồi trước Thường Tiểu Nhu, quả nhiên làm cho Thường Tiểu Nhu không phải khui* thì chính là ăn, vài vòng qua, nàng liền thua đến mấy chục lượng bạc, bất quá cũng nghe được không ít chuyện, tỷ như nói Thường Tiểu Nhu là Lí gia nhị phu nhân, Lí lão gia vẫn chưa cho nàng lên làm chính thất, lại tỉ như nói Lí Vi Tu tham gia khoa khảo là vì muốn thú Tử Nhan Quận chúa, còn có rất nhiều chuyện trên dưới trong phủ không hợp với tâm ý nàng, Tử Y chỉ nghe rồi ghi nhớ trong lòng, cũng không trả lời.



(*thả bài cho nhà dưới)



Mãi cho đến khi đánh xong mạt chượng, lúc Tử Y phải rời khỏi Lí phủ thì Thường Tiểu Nhu mới nhớ ra hỏi: “Tử Y cô nương là tiểu thư nhà nào?”



_Hết chương 90_