Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 207 :

Ngày đăng: 05:14 19/04/20


Lâm Mộ Thiên cả người cứng ngắc, y kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Vĩnh Trình, không biết phải phản ứng như thế nào. Y tùy ý để Vĩnh Trình hôn y, nụ hôn nóng bỏng kia càng ngày càng vô lực nhưng nó vẫn đang tiếp tục, bộ dạng của Vĩnh Trình mỏi mệt cứ như hao hết tâm lực. Môi nam nhân bị đối phương ngậm vào, nhẹ nhẹ mân mê, đầu lưỡi thong thả đảo qua môi y, dây dưa đầu lưỡi mềm mại của y.



Quần áo y đều bị cởi hết nhưng Vĩnh Trình vẫn còn mặc chỉnh tề, điều này làm cho nam nhân có chút hỗn loạn. Vĩnh Trình một bên hôn, một bên đẩy ngã y xuống giường, động tác Vĩnh Trình không tính ôn nhu nhưng lại không tính là thô lỗ. Lâm Mộ Thiên nhìn hai chân mình bị hai tay Vĩnh Trình lưu loát tách ra, đùi bị vuốt ve, cái loại cảm giác kỳ quái này khiến cho hai chân nam nhân hơi hơi phát run.



Nam nhân vươn tay, bắt lấy cái tay đang trượt về giữa hai chân y của Vĩnh Trình, đầu lưỡi y từ trong miệng đối phương giãy ra, tránh được Vĩnh Trình hôn. Y tràn ngập nghi hoặc cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm Vĩnh Trình, y hỏi thử: “Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Tôi đã làm chuyện gì không tốt với cậu sao? Vì sao cậu phải khóc?”



Lâm Mộ Thiên ngược lại cảm thấy bản thân dường như là người xấu, con ngươi mê người trong sự quật cường mang theo vô tội của Vĩnh Trình nhẹ nhàng lấp lóe, hắn biết nam nhân khẳng định sẽ vì hắn như vậy mà mềm lòng. (=.,= lợi dụng lòng tốt hả ca)



Vĩnh Trình cũng không chút kiêng kị né tránh ánh mắt y, chẳng qua trên khuôn mặt anh tuấn của hắn có vài giọt nước. Hắn ôm chặt thân thể nam nhân rồi phủ nhận: “Ai nói tôi khóc, tôi căn bản là không khóc, là anh hoa mắt.” giọng hắn rất nhỏ, cũng rất dễ nghe, trong đó mang theo nồng đậm bất mãn.



Thật sự là y hoa mắt sao?



Có lẽ đi……



Bên tai Lâm Mộ Thiên bị hơi thở kia kích thích, y không tự chủ được căng thẳng thân thể. Vĩnh Trình tựa vào vai y, tiếng hít thở rất nhỏ đều đều ở bên tai y, cái lưng mẫn cảm của y bị hai tay Vĩnh Trình chậm rãi âu yếm. Vĩnh Trình ngồi ở giữa hai chân y, nửa ôm thân thể trần trụi của y, hai tay thong thả lại ái muội nhẹ vỗ về da thịt trần trụi của nam nhân.



Thật lâu sau, Vĩnh Trình mới chậm rãi mở miệng.



“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh cũng không hẳn phải trốn tôi, có vấn đề gì, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.” cảm xúc của Vĩnh Trình có vẻ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, điểm này đối với Lâm Mộ Thiên mà nói, coi như là một mở đầu tốt.



Đột nhiên, Lâm Mộ Thiên có cỗ xúc động muốn khóc vì lời nói quan tâm của Vĩnh Trình, y cảm thấy rất ấm áp. Y vốn nghĩ  Vĩnh Trình sẽ không để ý đến cảm nhận của y, giống Nhiên Nghị như vậy cưỡng bức y, nhưng Vĩnh Trình không dùng loại phương thức cực đoan đó đối đãi y.



Tuy rằng vừa rồi Vĩnh Trình rất tức giận, nhưng vẫn giữ lại lý trí, Vĩnh Trình cũng không muốn vì xúc động rồi sau đó hối hận.



Trầm mặc thật lâu, Lâm Mộ Thiên mới mở miệng, đem chuyện mất tích trong khoảng thời gian này nói cho Vĩnh Trình, đương nhiên trong đó chuyện Nhiên Nghị đối với y, y cũng không nói gì. Nam nhân chỉ nói Nhiên Nghị bắt y, Thanh Dương cứu y ra, sau lại đến nơi này…… gặp Vĩnh Trình.




Vĩnh Trình nhu nhu khuôn ngực mềm dẻo lại rắn chắc của nam nhân, dục vọng nóng bỏng lại cứng rắn ở hạ thân gắt gao dán lên cái đùi ướt át của nam nhân, chậm rãi ma sát. Loại kích thích mãnh liệt này làm cho tâm nam nhân đều sắp nhảy ra từ cổ họng……



Vật kia cứng quá, nóng quá……



Hai chân nam nhân bị gấp khúc, ép lên ngực, hai cánh tay Vĩnh Trình vẫn như trước vòng qua hai chân nam nhân, nắm sau lưng y khiến cho y thả lỏng. Dục vọng nóng cháy của hắn chậm rãi đi vào con đường ướt át lại hẹp hòi chặt chẽ của y.



Sau khi chờ nam nhân thích ứng, Vĩnh Trình một mặt nhiệt tình lại không câu nệ hôn đôi môi đang rên rỉ của nam nhân, một mặt cử động eo nhanh hơn, ra vào càng sâu trong thân thể nóng rực của y.



“Chậm…… Chậm một chút…… đừng……” giọng nam nhân run run, giọng nói bị dục vọng mạnh mẽ khiến cho run run. Y chưa yêu cầu xong thì tiếng rên rỉ trầm thấp ám ách trong miệng bị bao phủ giữa đôi môi hai người, trong căn phòng trống rỗng chỉ có thể nghe thấy tiếng mút môi nhau, cùng với tiếng thân thể ái ân dâm mỹ phát ra khi phát vào mông.



Hai người làm rất kịch liệt, hai chân nam nhân run run, cường lực ma sát ở hạ thể phi thường rõ ràng, điểm mẫn cảm liên tục bị đụng vào. Cảm giác nóng rực cùng cảm giác bí huyệt tê dại dưới bụng khiến y nắm chặt chăn giường dưới thân. Cùng với tần suất ra vào càng lúc càng nhanh của Vĩnh Trình, khuôn ngực mềm dẻo của y bị vuốt ve, dục vọng run run rỉ ra tinh dịch dưới hạ thân bị Vĩnh Trình bao vây, cao thấp hoạt động……



“ ưhm ưhm!” Lâm Mộ Thiên thấp giọng nghẹn ngào, khoái cảm mãnh liệt này làm cho da đầu y run lên, ngay cả ngón chân cũng bị co rút.



Vĩnh Trình ôm chặt nam nhân, mồ hôi kích tình theo chóp mũi hắn nhỏ xuống, lăn xuống trên mặt y. Hơi thở nóng cháy giữa đôi môi hai người hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, là nóng bỏng, là triền miên, tràn ngập nhiệt tình cùng yêu thương.



Kích tình qua đi, Vĩnh Trình ôm nam nhân mỏi mệt nằm ở trong chăn, trầm mặc lan tràn ở trong phòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở chậm rãi của hai người. Nam nhân cảm giác được vai bị nhéo một cái, y nghi hoặc quay đầu nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ bên gối.



Tóc Vĩnh Trình hơi ướt, trên mặt có vài giọt mồ hôi, chẳng những không ảnh hưởng vẻ đẹp trai của hắn mà càng tăng thêm vài phần gợi cảm sau tình dục. Vĩnh Trình nhìn nam nhân trong chốc lát, nhẹ nhàng hôn môi nam nhân một ngụm, hô hấp ấm áp tràn ngập ở giữa mũi hai người.



“Anh với tôi quen nhau đi……”



Trong căn phòng im lặng, giọng nói trầm thấp lại dễ nghe của Vĩnh Trình thoang thoảng quanh quẩn ở bên tai nam nhân……