Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 208 :
Ngày đăng: 05:14 19/04/20
Lâm Mộ Thiên không kịp phản ứng, đối mặt với câu hỏi của Vĩnh Trình y có chút mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục. Nam nhân há miệng, hơi mấp máy môi nhưng lại không nói được gì.
Vĩnh Trình cũng không buộc y trả lời nữa, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt do dự bất an của nam nhân, trong lòng cũng có cảm giác nói không nên lời. Vĩnh Trình hy vọng y có thể đáp ứng, nhưng y lại không nói lời nào, câu trả lời thuyết phục nào cũng không có.
Y cũng không biết nên như thế nào mở miệng hỏi mối quan hệ không thể tưởng tượng của Vĩnh Trình và Tâm Nghi kia, có lẽ là lo lắng, có lẽ là sợ hãi sau khi biết sẽ bị thất vọng.
“Cậu đã kết hôn rồi, cậu nên nuôi nấng còn mình cho tốt đi, về phần chúng ta……” Lâm Mộ Thiên nhặt quần áo dưới đất lên, y gian nan nói, “Loại quan hệ này của chúng ta có vẻ chấm dứt sớm một chút vẫn tốt hơn, đối với con của cậu không công bằng.”
Nếu Vĩnh Trình và Tâm Nghi thật sự đã kết hôn, nói sao đi nữa Lâm Mộ Thiên cũng muốn vì đứa nhỏ kia chấm dứt việc lui tới với Vĩnh Trình. Dù trước đó y không có trốn Vĩnh Trình, nhưng sau này có thể y thật sự sẽ trốn Vĩnh Trình.
“Anh đang nói bậy bạ gì đó?” Vĩnh Trình từ sau lưng ôm lấy y, cảm thấy lời nam nhân nói có chút kỳ quái.
Lâm Mộ Thiên quay đầu lại, thật nghi hoặc: “Đứa nhỏ trong bụng Tâm Nghi…… Chẳng lẽ không phải của cậu?”
“Đứa nhỏ của người đàn bà kia sao có thể là của tôi, cho dù trước kia tôi đã cùng ả làm, nhưng tôi không có lưu nòi giống của tôi cho ả.” Vĩnh Trình hèn mọn cười, không thừa nhận sự tồn tại của đứa nhỏ kia. Hắn chán ghét người đàn bà Tâm Nghi kia dùng đứa nhỏ làm vũ khí, đến chỗ chú hắn cầu xin chủ trì công đạo, còn khiến hắn mang vết đen lớn như vậy. Đứa nhỏ kia căn bản không phải của hắn, hắn chưa bao giờ cho rằng người đàn bà kia sẽ tuân thủ nữ tắc.
Vĩnh Trình dám khẳng định, đứa nhỏ kia tuyệt đối không phải của mình!
“Vậy hai người còn chưa kết hôn?” Lâm Mộ Thiên buông đầu xuống, nắm quần áo ở trong tay, tựa hồ đang chờ Vĩnh Trình trả lời.
“Không có.” nhắc tới người đàn bà kia, Vĩnh Trình cũng rất phiền.
“……”
“Thật sự không có.” Giọng Vĩnh Trình lộ ra vài tia lo lắng, hắn nói với nam nhân, “Chú tôi đúng là đã nói qua với tôi chuyện anh bảo tôi cùng cô ta, nhưng tôi cự tuyệt, chú tôi cũng tôn trọng ý kiến của tôi.”
Hai ngày này, Vĩnh Trình và Thư Diệu điện thoại cho y không ngừng, mỗi ngày lúc ăn cơm hai người kia đều sẽ gọi điện thoại cho y, còn thường xuyên gọi đến cùng lúc, nhưng nam nhân đều không ngại phiền tiếp nghe.
Đến cuối cùng, vì không ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi bình thường của y, người đại diện vụng trộm tắt điện thoại y đi, ngay cả người đại diện cũng cảm thấy y trải qua quá mệt mỏi, cũng không nhẫn tâm.
Sau khi Lâm Mộ Thiên tảo mộ trở về đã gọi điện thoại cho Lâm Việt.
“Anh hai hả?”
“ Ừ, là tôi.” Lâm Mộ Thiên suy nghĩ làm thế nào để mở miệng.
“Giờ em đang họp ở công ty, tối nay em gọi điện thoại cho anh, anh ngoan ngoãn ở nhà chờ em, em bận xong sẽ trở về.” ở bên kia Lâm Việt có tiếng thảo luận.
“Chờ một chút, hôm nay vì sao cậu không tới……” Lâm Mộ Thiên vừa hỏi ra miệng, Lâm Việt liền ngắt điện thoại.
Lâm Mộ Thiên ngồi ở trong xe, trong tay gắt gao ôm điện thoại, phân phó lái xe: “Tài xế, phiền cậu quay đầu, bây giờ đi Đông khu.” Y nhắm mắt lại, không có biện pháp, lần này là Lâm Việt “bức” y đưa ra lựa chọn.
Xe dừng lại ở trước trung tâm môi giới nhà đất sa hoa nhất Đông khu.
Lâm Mộ Thiên được nữ nhân viên môi giới cẩn thận giới thiệu nhìn trúng một căn, diện tích không lớn nhưng địa thế rất tốt, hơn nữa trang hoàng, đồ điện trong nhà đều mới tinh đầy đủ hết. Quan trọng là căn nhà này có giá cả phải chăng nhất ở nơi này, nam nhân không có nhiều tiền nhưng vẫn muốn mua nhà, y gần như đã dùng hết thù lao quay phim lần này.
“Tiên sinh, thủ tục sang tay ngài toàn bộ đã đầy đủ hết, căn nhà này đã thuộc tài sản cá nhân của ngài, ngài tùy thời có thể vào ở nhà mới.” Nữ nhân viên môi giới nhiệt tình đem giấy tờ đưa cho y.
Lâm Mộ Thiên dùng toàn bộ buổi chiều làm xong thủ tục sang tay, đây là quyết định can đảm nhất mà y đưa ra trong vòng mấy năm qua. Y muốn từ biệt thự của Lâm Việt chuyển ra, chuyện này cùng với đề nghị ngày đó của Vĩnh Trình không có gì liên quan, chỉ vì thái độ Lâm Việt khiến y thật thất vọng. Mà đối với Thư Diệu, y tin Thư Diệu sẽ hiểu cho y, y thầm muốn yên lặng sống một mình mà thôi, cũng không phải muốn chạy trốn ai. Lần này y quyết định tiền trảm hậu tấu……