Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 217 :

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Nhưng, nếu hiện tại Thanh Dương thật sự đưa y về nhà, khẳng định sẽ gặp phải Thư Diệu, đến lúc đó mọi người đều rất khó xử. Trong quán bar ánh sáng thật nhu hòa, mái tóc đen của nam nhân mềm mại lại gọn gàng, trên khuôn mặt ôn nhuận của y lộ ra vẻ lo âu.



Thanh Dương tựa hồ nhìn ra nam nhân rất khó xử, ánh mắt lạnh nhạt của hắn dừng ở trên mặt nam nhân. Hắn nhẹ nhàng tựa vào tấm đệm trên ghế sô pha, thong thả mở miệng: “Nếu bây giờ anh chưa muốn trở về, tôi có thể ngồi với anh trong này, chúng ta cũng lâu rồi chưa nói chuyện phiếm.”



Giọng Thanh Dương đạm nhạt lộ ra chút lười biếng, hắn vừa nói vừa đem quải trượng đưa cho vệ sĩ phía sau, tự mình miễn cưỡng đỡ sô pha. Động tác của hắn không mạnh, tuy thong thả lại hết sức đáng chú ý.



“Đúng vậy.” lông mày lo âu của Lâm Mộ Thiên nháy mắt tiêu tán, thay bằng một nụ cười chân thành, “Từ lần trước ở trang viên của cậu tán gẫu một lần kia, tính ra, chúng ta cũng đã nhiều năm không cùng một chỗ…… Không cùng một chỗ nói chuyện phiếm.”



Quay đầu lại nhìn, chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà kinh.



Đáy mắt u tĩnh của Thanh Dương dường như có dao động rất nhỏ, hai mắt hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỉm cười của nam nhân: “Anh hoài niệm lắm sao? Khi đó, anh luôn ‘dạy’ tôi, không nên quá phóng túng, nên tôi nghĩ……”,



“ Sao? ” Lâm Mộ Thiên bưng đồ uống, nghi hoặc nhìn về phía Thanh Dương muốn nói lại thôi.



Nghĩ cái gì……



Trong lòng nam nhân tràn ngập tò mò……



“Tôi nghĩ anh thích tôi.” Thanh Dương thong thả giương mắt, chống lại ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của nam nhân. Đôi mắt mang theo nhàn nhạt ủ rũ của Thanh Dương, giờ phút này lộ ra thần thái thanh minh.



Cái gì?!



Lâm Mộ Thiên cơ hồ trợn to mắt, tay nắm cái ly đồ uống của y dừng lại, cả người y nháy mắt đều trở nên cứng ngắc. Y không rõ vì sao Thanh Dương lại nghĩ như vậy, nhưng y phi thường khẩn trương!



Vì sao lúc này Thanh Dương lại nói những lời này, nam nhân thật sợ hãi! Sợ hãi bí mật trong lòng bị người phát hiện! Y không thể để cho Thanh Dương cảm thấy phản cảm hoặc là chán ghét, y biết Thanh Dương ghét nói chuyện yêu đương với đàn ông, cho nên…… Cho nên y vẫn không dám nói, cũng chưa từng vọng tưởng gì cả……



“Sao…… Sao có thể……” Lâm Mộ Thiên cứng rắn cố nói, quả thực y không dám nhìn ánh mắt Thanh Dương, y biết bộ dạng hiện tại của mình khẳng định rất khó kham.



“Không có sao?” ánh mắt Thanh Dương trở nên có chút thất vọng, đáng tiếc nam nhân cúi đầu cái gì cũng chưa thấy.



“Đương…… đương nhiên không có……” Lâm Mộ Thiên khẩn trương lắc đầu, hắn tuy y chưa từng vọng tưởng qua, nhưng y không hy vọng mất đi người bạn Thanh Dương này: “Tôi biết cậu không thích nam nhân, hơn nữa…… Hơn nữa tôi cũng không phải đồng tính luyến ái.”



Nam nhân xác thực không phải đồng tính luyến ái, nhưng dưới tình huống bất đắc dĩ, y một lần lại một lần bị đồng tính áp đảo. Nhưng trong lòng y còn sót lại một chỗ và lời nói lơ đãng của Thanh Dương lại làm cho từng chuyện cũ chôn sâu trong trí nhớ Lâm Mộ Thiên bị đào ra từng chút một……



……



“Lâm Mộ Thiên, mỗi ngày anh thay lão đại chúng tôi làm cơm, người khác sẽ nghĩ anh là đồng tính luyến ái!”



“Lâm Mộ Thiên, anh thích lão đại chúng tôi đi, đừng si tâm vọng tưởng. Lão đại chúng tôi sao có khả năng thích lão rùa như anh đây chứ!”



“Quả thực là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Lão đại chúng tôi hiện đang cùng phụ nữ ở bên trong thân thiết kìa, anh mau trở về đi thôi, lão đại cũng không hiếm lạ mấy thứ anh làm chút nào!”



Khi đó y vốn đem cơm tới cho Thanh Dương, nhưng lại bị mấy đàn em lớp dưới không biết tên ngăn lại. Y còn nhớ rõ khi đó nghe thấy người khác vũ nhục y như vậy, y đều đánh rơi cơm xuống đất……



……


Lâm Mộ Thiên rất nóng, xin phép đạo diễn trở về nghỉ ngơi trước. Đạo diễn biết nếu y không phải thật sự không thoải mái, y tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy. Đạo diễn cũng đồng ý kết thúc công việc trước giờ quy định.



Nữ trợ lý kia sợ tới mức chạy vào buồng vệ sinh, ly nước mà nam nhân uống kia, vốn là xuân dược mà cô tính đợi người của đoàn phim đi hết rồi mới đưa cho đạo diễn uống. Cô muốn mượn cơ hội thượng vị, nhưng không nghĩ tới lại lấy nhằm cái ly cho Lâm Mộ Thiên uống. Nữ trợ lý còn rất có lương tri, khẩn trương phù hộ Lâm Mộ Thiên không cần gặp chuyện không may!



Lâm Mộ Thiên vừa đi ra đài truyền hình, liền thấy xe Thanh Dương đứng ở cửa, (giồi, Dương ca chuẩn bị lên đài =.,=). Lái xe của Thanh Dương mời y lên xe. Bởi vì hôm nay Thanh Dương vừa lúc đi ngang qua đài truyền hình, nên nghĩ thuận tiện mời Lâm Mộ Thiên ăn cơm.



Lâm Mộ Thiên cố nén bất an khô nóng ngồi trên xe, Thanh Dương cũng phát hiện y một thân mồ hôi, ngay cả ngực cũng ướt nhẹp. Y nóng đến nỗi dắt áo lên, ngay cả tiếng hít thở cũng càng ngày càng nặng.



“Sao hôm nay kỳ quái như vậy, thời tiết thật là nóng.” Lâm Mộ Thiên không ngừng quạt quạt, nhưng này rõ ràng là mùa đông, ngay cả Thanh Dương cũng mặc thêm một cái áo da nhưng nam nhân còn khô nóng cởi áo khoác.



Thanh Dương trầm mặc nhìn chăm chú Lâm Mộ Thiên mồ hôi ướt đẫm, hắn nhìn ra vẻ mặt và hô hấp của nam nhân không đúng. Phương diện này hắn coi như kinh nghiệm phong phú, liếc mắt một cái đã nhìn ra nam nhân bị người chuốc thuốc.



“Bộ dạng giờ này của anh, nếu một mình về nhà khẳng định xảy ra chuyện.”  (ở bên ca cũng xảy ra chiện vậy:v)



“ Sao? Cậu nói cái gì?” Lâm Mộ Thiên đã nghe không vào lời Thanh Dương nói, cơn nóng khiến y luôn thất thần.



“Không có gì.” Thanh Dương thản nhiên liếc mắt, đáy mắt có mạch nước ngầm đang chậm rãi chảy xuôi, hắn bảo lái xe tăng tốc.



Sau khi xuống xe, Lâm Mộ Thiên vẫn còn chảy mồ hôi, tim y đập rất nhanh, cảm giác được thân thể rất không thoải mái. Y được mời tới biệt thự của Thanh Dương, vốn là mời tới ăn cơm, nhưng Thanh Dương lại bảo y lên trên lầu tắm rửa. Lâm Mộ Thiên cho rằng mình đổ mồ hôi nhiều quá, Thanh Dương cảm thấy bẩn, y cũng không phải không biết xấu hổ, y đã nóng đến mức không chịu được, trực tiếp vọt lên lầu tắm nước lạnh!



Nhưng vốn cũng không có nửa điểm tác dụng, ngược lại y càng tắm càng nóng.



Y dứt khoát không tắm sạch, trực tiếp mặc đồ ngủ xuống lầu ăn cơm. Ở trong nhà Thanh Dương y không phải khách khí, y biết Thanh Dương cũng thông cảm bạn bè nên sẽ không để ý. Nhìn thấy Thanh Dương khí chất cao quý ngồi ở trước bàn ăn dài hoa lệ, ánh đèn mờ nhạt chiếu mái tóc cùng quần áo tơ lụa của hắn càng thêm tỏa sáng, động tác hắn uống rượu thong thả lại lười biếng, mi mắt hơi hơi buông xuống, đáy mắt có ánh sáng tuyệt mỹ cũng vô hạn mê người. (thúc mê zai đệp:333),



Lâm Mộ Thiên có chút sững sờ, trước giờ y đều cảm thấy vẻ ngoài của Thanh Dương rất đẹp, mặc dù có chút ủ rũ, nhưng cũng hoa mỹ mà lười biếng. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng nam nhân có cổ xao động không hiểu. (là do thuốc, do thuốc a:v)



Thanh Dương nhìn thấy nam nhân mặc đồ ngủ xuống lầu, mới chậm rãi hỏi: “Anh cảm thấy đỡ nhiều chưa?”



Lâm Mộ Thiên không yên lòng trả lời: “Tôi đỡ nhiều rồi, có điều hơi nóng, có thể do hôm nay ghi hình ở bên trong, không gian không tốt nên bị ảnh hưởng, tôi nghỉ ngơi một chút hẳn sẽ tốt.”



“Xem ra anh còn chưa nghiêm trọng, hẳn là không thành vấn đề, dược hiệu có lẽ rất nhanh sẽ qua.” Giọng Thanh Dương rất thấp, thấp đến nỗi Lâm Mộ Thiên căn bản không có nghe thấy.



Lúc này.



Thân thể Lâm Mộ Thiên truyền đến một cỗ cảm giác khác thường, áo ngủ ma sát thân thể y, y cảm thấy bản thân mỗi lần đi một bước thì thân thể đều run lên như nhũn ra. Cho dù y đã ngồi xuống, thân thể vẫn có cảm giác dục hỏa đốt người kỳ quái. Hơn nữa, khi y ngồi ở bên cạnh Thanh Dương, cùng Thanh Dương nói chuyện phiếm, nhìn thấy đôi môi đường cong duyên dáng kia của Thanh Dương, hé ra hợp lại, nhìn thấy mỗi một động tác của Thanh Dương, thậm chí là khi nghe mỗi một lời Thanh Dương nói, hạ thể y thế nhưng sẽ bành trướng lên một phần.



Đây là tình huống gì?



Y làm sao vậy?



Từ khi nào thì y trở nên cơ khát khó nhịn như vậy?



Sao y lại đối với Thanh Dương sinh ra ý tưởng vô sỉ như thế, Lâm Mộ Thiên áy náy lại tự trách, cảm thấy bản thân không nên “Hoang dâm” như thế. Giờ này khắc này y thế nhưng sinh ra ý dâm với Thanh Dương ở trong đầu, y cư nhiên không tự kìm hãm được ảo tưởng Thanh Dương …… thân thể Thanh Dương.



Lâm Mộ Thiên rất nóng, càng ngày càng không khống chế được bản thân, cái tay y nắm chiếc đũa đều đang run run, cổ khô nóng kia quả thực muốn thiêu rụi lý trí y!