Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 218 :

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Đôi mắt lười biếng của Thanh Dương lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân khô nóng, hắn không có mở miệng nói chuyện, chỉ lo lắng quan sát cái tay càng ngày càng run bần bật của nam nhân. Mà giờ phút này, thái dương nam nhân có mồ hôi lấm tấm chậm rãi chảy xuống, hạ thể phát trướng làm cho chính y cũng không tự chủ kẹp chặt hai chân.



Rất khó chịu! Giống như có một ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt, da cũng bị quần áo khiến có chút ngứa ngáy. Hơn nữa y còn phải dồn nén áp lực, đối mặt với tầm mắt thân thiết của Thanh Dương, ở trong khoảng thời gian xói mòn này …… thân thể y, da y, hơi thở y, đều đang nóng lên khó có thể khống chế!



Thanh Dương lấy khăn ăn trên bàn qua, động tác thong thả thay Lâm Mộ Thiên lau mồ hôi: “Anh có khỏe không, cần tôi mời bác sĩ tới khám cho anh không? Anh không thoải mái chỗ nào, cứ nói thẳng ra đi.” (biết còn hỏi =..=)



Cảm giác được lòng bàn tay Thanh Dương truyền đến nhiệt độ, miệng Lâm Mộ Thiên phát ra một tiếng rên rỉ khẩn trương. Y gấp rút vẻ mặt đỏ bừng tránh đi, không dám nhìn Thanh Dương.



“Tôi cũng không biết, tôi nóng quá……” Lâm Mộ Thiên khó xử tỏ vẻ mình khó chịu, tình trạng của y thật không tốt, hơi thở cũng tăng thêm, căn bản là không có biện pháp tiếp tục ăn cơm.



“Tôi hiểu rồi.” Thanh Dương thong thả gật đầu, dùng khăn ăn xoa xoa khóe miệng, “Anh cần phụ nữ không? Tôi có thể tùy thời thay anh tìm.”



“……” Lâm Mộ Thiên khiếp sợ, y kinh ngạc nhìn Thanh Dương.



“Anh bị người chuốc thuốc.” Thanh Dương giương mắt nhìn y, trong mắt hiện rõ sự lười biếng và sang trọng quý phái. Câu trả lời đơn giản của hắn lại thức tỉnh nam nhân trì độn, khó trách y lại cảm thấy không thoải mái.



“Vậy…… vậy phiền cậu, bây giờ lập tức đưa tôi tới bệnh viện đi…… tình hình của tôi không tốt lắm……” Lâm Mộ Thiên cũng hiểu nếu mình cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, y rất sợ hãi bản thân sẽ đối với Thanh Dương làm ra chuyện xấu xa.



Thanh Dương bình tĩnh gật đầu, bảo lái xe đi lấy xe. Lâm Mộ Thiên cả người run run ngồi ở trước bàn ăn, khống chế không được thân thể mình, cả người nóng lên run run, ngay cả hai chân cũng trở nên vô lực, cả người mềm nhũn tựa vào bên cạnh bàn.



“Ngại quá, xin cậu không cần nhìn tôi như vậy, tôi…… Tôi sắp nhịn không được ……” Lâm Mộ Thiên một mặt nghiêng đầu, nhắm mắt lại, không nhìn Thanh Dương, một mặt dùng giọng khàn khàn tràn ngập tình dục yêu cầu đối phương không nên nhìn bộ dáng chật vật của y giờ phút này. Y không hy vọng lưu lại cho Thanh Dương ấn tượng không tốt.



Trong đôi mắt sâu thẳm của Thanh Dương lóe ra ánh sáng chập chờn. Nhận thấy tình hình của nam nhân có lẽ không chống đỡ được tới lúc đến bệnh viện, hắn liền gọi thuộc hạ tới đem Lâm Mộ Thiên vô lực xụi lơ trực tiếp ôm lên lầu, rồi phân phó đi tìm một nữ nhân tới, chuẩn bị cho Lâm Mộ Thiên hạ hỏa.



Hai vệ sĩ ôm Lâm Mộ Thiên lên lầu kia sợ tới mức không rõ, thân thể nam nhân dưới sự kích thích của thuốc trở nên dị thường mẫn cảm. Dù chỉ bị vải ma sát, cũng có thể làm cho y run run rên rỉ, hai vệ sĩ kia nghe thấy miệng nam nhân phát ra tiếng “uhm a” như đang rên rỉ, thì trong lòng cả kinh, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, tay vệ sĩ đều đang phát run.



“Thanh Dương……” Lâm Mộ Thiên quay đầu lại, hốc mắt phiếm hồng liếc mắt nhìn đôi mắt trầm định của Thanh Dương một cái. Trong mắt nam nhân ẩn chứa cảm xúc nói không rõ, một tia tình cảm ở trong hốc mắt phiếm hồng thong thả lưu động.
Thanh Dương lười biếng phân phó thuộc hạ lui ra, cô gái kia cũng bị mang đi. Hắn đứng tại chỗ do dự nhìn chăm chú vào Lâm Mộ Thiên, hắn đang do dự rốt cuộc mình có nên tới gần hay không.



Lúc này, trong đệm chăn truyền ra tiếng khóc không thể nhẫn nại của nam nhân.



Nam nhân cũng không muốn để Thanh Dương nhìn thấy y chật vật như thế, dưới tình huống bọn họ không biết bị người hạ xuân dược, chẳng những phiền đến Thanh Dương thay y dùng tay giải quyết, còn phiền Thanh Dương thay y tìm người đến giải quyết nhu cầu. Nếu còn để cho Thanh Dương hỗ trợ, y trăm ngàn lần làm không được, da mặt y còn chưa dày đến trình độ đó. Nam nhân lâm vào mê mang căn bản không phát hiện Thanh Dương đã đi tới bên giường.



Dưới tình huống không có biện pháp, Thanh Dương từ đầu giường lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo, đặt ở trước mũi mình ngửi một hồi, lại thong thả kéo nam nhân cả người mẫn cảm qua, làm cho nam nhân ngửi hai giây.



“Thanh Dương, đây là cái gì, cậu cho tôi ngửi gì vậy……” Lâm Mộ Thiên chỉ cảm thấy đầu mình thật choáng, sau một trận mê muội, y tựa hồ lại chậm rãi trở nên tinh lực dư thừa. (lại thuốc kích thích =.,=)



Lâm Mộ Thiên còn chưa nói xong, ngón tay Thanh Dương liền luồn vào miệng nam nhân, xúc cảm lạnh lẽo kia giống như châm ngòi tất cả cảm quan bản năng của nam nhân. Y hơi hơi ngậm chặt môi, ngậm ngón tay lạnh lẽo của Thanh Dương, đầu lưỡi xao động kia chủ động quấn lên đầu ngón tay thon dài.



Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình sắp điên rồi, y khống chế không được mút ngón tay Thanh Dương  vào. Dưới sự chi phối mãnh liệt của caccs giác quan, đầu óc y hoàn toàn không nghe chỉ huy……



“Anh muốn tôi không?”



“ Uhm……” miệng Lâm Mộ Thiên tràn ra vài tiếng rên rỉ, y chỉ nhìn thấy miệng Thanh Dương đang động, căn bản nghe không rõ đối phương lúc này đang nói cái gì.



Trong đôi mắt lười biếng của Thanh Dương lộ ra vài tia thanh minh, hắn chậm rãi cúi người, một tay chống ở sườn đầu nam nhân, miễn cưỡng hơi nghiêng người ngồi ở bên giường. Động tác của hắn như con mèo, tràn ngập ủ rũ cùng ái muội, hắn lười biếng hỏi nam nhân: “Lâm học trưởng, anh ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi hỏi anh, anh có nguyện ý để tôi ôm anh như ôm phụ nữ hay không?”



Ở lúc này, Thanh Dương cố ý thay đổi cách xưng hô, như vậy Lâm Mộ Thiên mới có thể nghe thấy hắn đang nói cái gì……



Quả nhiên, nam nhân trong lúc hỗn loạn nâng đôi mắt phiếm hồng lên, tội nghiệp nhìn hắn, đúng là một loại mê hoặc nói không nên lời. Nam nhân không có trả lời, y há miệng thở dốc, cũng chưa nói ra chữ nào.



Nhưng Thanh Dương lại giống như hiểu được gì đó, hắn rút ngón tay từ miệng nam nhân ra, thay vào đó là đôi môi lạnh lẽo của hắn.