Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 219 :

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Nháy mắt, đầu óc Lâm Mộ Thiên trống rỗng, đôi mắt tràn ngập tình dục của y mê ly nhìn sườn mặt Thanh Dương, y bị dục vọng xui khiến thuận theo hé miệng ra. Đầu lưỡi hơi lạnh của Thanh Dương chậm rãi luồn vào trong miệng y, nhẹ nhàng mà ma sát đầu lưỡi nóng như thiêu của nam nhân.



Cả người nam nhân nhũn ra nằm trên giường lớn, y hơi hơi nghiêng đầu, lần lượt ma sát với chóp mũ Thanh Dương, nam nhân như có như không đáp lại nụ hôn mềm nhẹ của Thanh Dương, hai tay y cũng không chịu khống chế vòng lên cổ Thanh Dương. Nam nhân tứ chi mềm nhũn, nhưng giờ khắc này y cũng không muốn buông tay……



Nếu là bình thường, nam nhân khẳng định không thể làm ra loại hành động như vậy, nhưng tình huống hiện tại không giống.



Từ lỗ mũi Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng “ưhm” một tiếng, đầu lưỡi lửa nóng của y do dự dây dưa đầu lưỡi lạnh lẽo của Thanh Dương, sự va chạm cẩn thận ngược lại khơi mào dục vọng của Thanh Dương.



Hô hấp của hai người nóng rực, hơi thở Lâm Mộ Thiên hỗn loạn, y mềm nhũn vờn quanh cổ Thanh Dương, càng kéo gần lại khoảng cách của nhau. Tay y chậm rãi trượt về phía ngực Thanh Dương, đụng đến da thịt lạnh lẽo kia, quả thực y luyến tiếc buông tay. Cả người khô nóng khiến y bất an giãy dụa, giãy dụa này lại giống như một sự phóng thích, kích thích thần kinh Thanh Dương.



Thanh Dương hôn y một trận sau đó liền rời khỏi môi y, nam nhân thần chí không rõ thế nhưng chủ động xả quần áo Thanh Dương, nhưng nam nhân dường như ý thức được gì đó, nên gấp rút thu tay lại……



“Không đúng, không đúng, như vậy là không đúng……” Miệng Lâm Mộ Thiên thấp giọng trầm ngâm, đầu y đầy mồ hôi, y nhắm hai mắt, có vẻ như đang cật lực nhẫn nại.



Nhìn thấy nam nhân khắc chế dục vọng bộ dáng khó chịu như thế, Thanh Dương cũng không nói gì cả, chỉ dùng đôi mắt u tĩnh lẳng lặng nhìn chăm chú nam nhân trong chốc lát. Sau đó hắn giống như hạ quyết tâm, vươn tay kéo Lâm Mộ Thiên từ trên giường lên, bản thân hắn lại thuận thế nằm ở trên giường lớn mềm mại, làm cho nam nhân Lâm Mộ Thiên bị tình dục tra tấn này vô lực quỳ ở giữa hai chân hắn.



Thanh Dương miễn cưỡng dùng khuỷu tay chống giường, hắn một bên quan sát cảm xúc nam nhân, một bên vươn bàn tay tái nhợt lại xinh đẹp chậm rãi kéo cái tay run run của nam nhân qua, vuốt ve lên bộ vị xụi lơ trong quần mình.




Hắn kéo hai tay nam nhân qua, khiến cho nam nhân tự xoa khuôn ngực mềm dẻo của mình, tay nắm tay dạy nam nhân làm sao tự sờ ngực mình để khiêu khích hắn. Hắn khiến nam nhân tự niết nhũ tiêm mình, tự xoa ngực mình, lại bảo nam nhân hai mắt ướt át, vẻ mặt mê loạn lại vô tình mang theo chút quyến rũ mà nhìn hắn.



Thanh Dương rất vừa lòng bộ dạng giờ phút này của nam nhân, thậm chí hắn thích nam nhân “phong tình” như thế. Hắn thong thả thẳng lưng, thật sâu tiến vào trong cơ thể của nam nhân, không ngại phiền ma sát bộ vị mẫn cảm trong cơ thể của y. Lúc thì ôn nhu, lúc thì bình tĩnh, lúc thì cấp bách, làm đến nỗi nam nhân nói không ra lời, chỉ có thể run run ôm chặt đối phương, cảm nhận từng đợt đánh sâu mà đối phương mang đến cho y cùng khoái cảm khiến người tim đập, và nội tâm xao động rầm rĩ!



Nam nhân lại vô lực rên rỉ, y ôm chặt thân thể Thanh Dương, thậm chí còn vô tình đáp lại sự tiến vào của đối phương, tiếp nhận luật động từ chậm đến nhanh của đối phương. Nơi gắn kết giữa hai người không ngừng có nhiệt dịch chảy xuống chăn đệm, tiếng nước dâm mỹ cùng với tiếng thân thể  dây dưa ma sát thong thả quanh quẩn ở trong căn phòng tràn ngập hơi thở tình dục……



Ngày hôm sau khi Lâm Mộ Thiên tỉnh lại, nhìn thấy Thanh Dương thân thể trần trụi ngủ ở bên cạnh y, còn có dấu vết bừa bãi đầy giường, liền nhịn không được nhớ lại cảnh tượng hỏa bạo tối hôm qua.



Thanh Dương ngủ trông rất lười, có lẽ là bởi vì hoạt động quá nhiều đã khiến cho hắn mệt mỏi, giữa hai mắt hắn có thêm vài nét mỏi mệt. Bộ dạng hắn miễn cưỡng lại mê người, làm cho người ta nhịn không được nhìn thêm vài lần, nhưng giờ phút này Lâm Mộ Thiên lại không có tâm tình gì để ngắm. Nghĩ tới bản thân tối qua mất mặt khóa ngồi ở trên người Thanh Dương, cảnh tượng không ngừng “ cầu hoan” dâm loạn kia khiến y hổ thẹn lại hối hận……



Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình phi thường mất mặt, mà nhiều hơn là khổ sở và bàng hoàng. Y và Thanh Dương phát sinh quan hệ, y thế nhưng đối với Thanh Dương làm ra chuyện xấu xa như thế……



Thanh Dương có phải sẽ chán ghét y hay không? (thích còn ko hết, lấy đâu ghét =.,=) Thanh Dương có phải sẽ khinh thường y hay không? Sau này, y phải dùng biểu tình, thái độ và tâm tình như thế nào để đối mặt với Thanh Dương?



Thanh Dương không thích đàn ông.. Lâm Mộ Thiên biết … từ lâu, y đã biết……