Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 223 :
Ngày đăng: 05:15 19/04/20
Tay Lâm Mộ Thiên run run nắm xấp ảnh thật dày khó coi kia, hơn nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu. Lâm Việt vươn tay lấy ảnh chụp trong tay y qua, một lần nữa bỏ lại vào trong túi giấy da, đem ảnh chụp để ở chỗ ngồi phía sau. Hắn không có biểu tình gì lấy áo qua, thay nam nhân một lần nữa mặc vào, nam nhân bị vây trong sững sờ cũng quên luôn chính mình đã lên lầu như thế nào.
“Anh hai, người trong ảnh anh có nhận ra là ai không?” Mới ra thang máy Lâm Việt liền hỏi nam nhân, phát hiện nam nhân không yên lòng, tựa hồ không có nghe hắn nói. Hắn nhíu mày, vươn tay lấy ra cái chìa khóa từ trong túi áo nam nhân, thay nam nhân mở cửa.
Lâm Việt kéo nam nhân vẻ mặt kích động tiến vào trong nhà, đây là lần đầu tiên Lâm Việt đến nhà mới của Lâm Mộ Thiên nên có chút tò mò nhìn quanh bài trí trong phòng. Mà khi hắn nhìn thấy bức tranh bắt mắt trong phòng khách, vẻ mặt hắn vốn đang thần thái nhu hòa, bỗng trong nháy mắt rơi xuống điểm 0. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm bức tranh có ý nghĩa tượng trưng trên tường kia.
“Nếu em không nhớ lầm thì bức tranh này là bức danh họa trước đó không lâu bị Nhiên Nghị mua được tại phiên đấu giá.” Giọng Lâm Việt rất lạnh, lộ ra vài tia hàn ý làm cho người ta sợ hãi.
Lâm Mộ Thiên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, y trầm mặc chậm rãi ngồi ở trên sô pha, y hoàn toàn không biết hẳn nên giải thích như thế nào. Hình ảnh giường chiếu trước đó đánh sâu vào làm cho y bị đả kích không ít, y không muốn giải thích, y cũng giải thích không rõ.
“Tôi không biết hẳn nên trả lời cậu như thế nào.” Giọng nam nhân rất thấp, lộ ra vài tia chua sót.
“Vậy anh không cần trả lời, không cần kết luận.” Lâm Việt phiền táo cởi áo khoác, tiện tay ném áo ở trên sô pha. Hắn giận dữ ngồi xuống bên cạnh nam nhân, ngã cả người xuống trên thân nam nhân, trong đôi mắt nâu hiện ra lãnh ý làm người ta phát run, “Anh hai, anh càng ngày càng không thành thật. Em cho anh thời gian để anh một mình nghỉ ngơi, không phải để anh ở bên ngoài nuôi dã nam nhân.”
“Tôi…. Không có….” Lâm Mộ Thiên phủ nhận, y chống người lui về phía sau, nhưng Lâm Việt lại áp đảo y ở trên sô pha, làm cho y không thể nhúc nhích, không thể giãy dụa.
“Đến bây giờ mà anh còn nói không có.” trong giọng nói nhu hòa của Lâm Việt mang theo bất mãn, hắn dùng lực khống chế hai tay khẽ run của nam nhân, gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt trốn tránh của nam nhân, “Anh hai, em đã cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng anh đã không thành thật.”
“….” Lâm Mộ Thiên trầm mặc nhìn chính em trai mình, y không có giải thích nhiều, bởi vì y biết hiện tại vô luận nói cái gì, cũng vô pháp bình ổn cơn giận của Lâm Việt.
Giờ này khắc này y thậm chí hy vọng cơn giận của Lâm Việt đối với y không cần lớn như vậy, y lo lắng nhất chính là Lâm Việt lộ ra loại vẻ mặt này. Nhìn như nhu hòa nhưng đáy mắt lại tràn ngập tức giận, thật giống như một quả bom tùy thời sẽ phát nổ.
Ngay cả giọng nói của y cũng mang theo một chút rên rỉ khó có thể khống chế, khiến cho giọng điệu y không giống như đang giận, ngược lại có vẻ giống như đang làm nũng. Điều này làm cho nam nhân dở khóc dở cười, có vẻ không có uy lực gì đáng nói.
“Chậm…. Chậm một chút….” Lâm Mộ Thiên bị đỉnh đến mức không thể mở miệng.
Lâm Mộ Thiên cảm giác được đôi môi bị hôn ướt át, trong miệng một mảnh hơi thở nóng ướt, đầu lưỡi y bị đầu lưỡi đối phương dùng sức quấy. Sự mút vào dồn dập cùng hơi thở liếm hôn tràn ngập tình sắc khiến cho tâm nam nhân hỗn loạn, nam nhân hơi ngang đầu tiếp nhận nụ hôn nóng ướt của Lâm Việt.
Y không nhớ rõ Lâm Việt đến tột cùng muốn y bao nhiêu lần, y chỉ nhớ rõ đêm nay Lâm Việt thật nhiệt tình, thẳng đến khi trời sắp sáng Lâm Việt mới bằng lòng buông tha y.
“Anh hai, anh nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai không cần đi làm, chuyện công ty em sẽ nghĩ biện pháp xử lý. ” Sau khi phát tiết, Lâm Việt tựa vào trên giường hút thuốc, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không có biểu tình gì, làm cho người ta đoán không ra đến tột cùng hắn muốn cái gì.
Mấy bức ảnh kia thì làm sao bây giờ….
Lâm Việt tựa hồ hiểu được lo lắng của y, vẩy tàn thuốc trong tay, nhẹ nhàng hút một ngụm: “Chuyện kia em sẽ thay anh xử lý, sẽ không bị người biết tới, em không hy vọng lần sau lại nhìn thấy mấy thứ khiến em tức giận nữa. ”
Bên khóe miệng nhu hòa của hắn phun ra hơi khói nhàn nhạt, sương mù lượn lờ hình thành từng đợt từng đợt mây khói, giống như một tia ưu sầu ở trong căn phòng âm u chậm rãi bị thổi bay. Làn khói kia nhẹ nhàng lượn lờ quanh khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, thấy không rõ lắm ánh mắt hắn giờ phút này, mà Lâm Mộ Thiên lại trầm mặc vùi đầu, không làm gì cả.
Lúc này.
Trong căn phòng vốn yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên, hoàn toàn đánh vỡ sự yên tĩnh đêm khuya.
Cũng đã trễ thế này, sẽ là ai đây….