Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 224 :

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang nhưng Lâm Mộ Thiên lại do dự rốt cuộc có nhận hay không, Lâm Việt nghiêng đầu thần thái bình tĩnh nhìn y.



“Sao lại không nhận điện thoại?” Lâm Việt nhẹ giọng nhắc nhở y.



“Tôi…… Tôi không muốn nhận.” Lâm Mộ Thiên có chút khiếp đảm giương mắt nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ thần sắc bình tĩnh bên cạnh mình (T.T tội thúc chứ), trong lòng y tràn ngập lo lắng cùng bất an _ nếu là Thư Diệu gọi tới vậy sẽ làm sao bây giờ……



“Ồn quá.” Lâm Việt liếc mắt nhìn nam nhân một cái, hắn liền dập điếu thuốc trong tay, chuẩn bị xoay người đi nhận điện thoại. Nam nhân nếu không nhận vậy hắn tự mình đi nhận, tiếng chuông điện thoại làm cho hắn thật khó chịu.



“Tôi tự tiếp.”



Dưới tình huống không có biện pháp, Lâm Mộ Thiên đành phải nhanh hơn Lâm Việt một bước, tiếp điện thoại.



“Alo……”



Lâm Mộ Thiên thật do dự mở miệng, y cẩn thận nhìn Lâm Việt, phát hiện Lâm Việt đang chăm chú nhìn mình, y liền khẩn trương gấp bội.



“Mộ Thiên, thật có lỗi, hôm nay lúc gần về tôi quên nói với anh đêm mai có một party thương mại lớn muốn anh tham dự. Party tổ chức ở cảng du thuyền sang trọng, anh nhất định phải tham dự đúng giờ nhé!” đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở khẩn trương của người đại diện, người đại diện tràn ngập có lỗi giải thích, “Thật sự xin lỗi, trễ như vậy còn quấy rầy anh……”



Lâm Mộ Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là người đại diện gọi tới, hại y còn tưởng rằng là Thư Diệu……



Y lễ phép đáp ứng rồi mới chậm rãi ngắt điện thoại, nếu có thể y thật muốn quăng điện thoại ra xa, để không đến mức khiến cho y lo lắng đề phòng giống đang làm chuyện xấu như vậy. (=.,=)



Lâm Việt vốn còn muốn hỏi bức tranh kia đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hắn nhớ rõ ngày đó bức tranh kia là bị Nhiên Nghị mang đi. Bức tranh xuất hiện ở trong nhà nam nhân chính là một nguyên nhân, không hề nghi ngờ bức tranh này khẳng định là Nhiên Nghị đưa cho y. Hắn không muốn suy đoán, cũng không muốn tưởng tượng mối quan hệ giữa nam nhân và Nhiên Nghị, nhìn nam nhân lộ ra biểu tình khẩn trương, hắn liền mất hứng thú đi tìm căn nguyên vấn đề. Lâm Việt trước giờ đều luôn bình tĩnh, nay trong lòng lại nổi lên tư vị khổ sở.



“Là người đại diện gọi tới, trước khi tan tầm cô ấy quên nhắc nhở tôi lịch ngày mai, cho nên cố ý gọi tới……”



“Em cũng chưa hỏi gì cả, anh không cần giải thích với em.” Lâm Việt ngắt lời nam nhân, hắn hy vọng nam nhân không đối với hắn sợ hãi như vậy, không đến mức khiến Lâm Việt cảm thấy bản thân cứ như yêu quái ăn thịt người.



Bất quá nam nhân chủ động giải thích với hắn, điểm này vẫn khiến nội tâm hắn cảm giác vui sướng, này chứng tỏ nam nhân rất để ý cảm giác hắn.



“Cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chắc cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm, gần đây công ty không ổn định, cậu cũng mệt mỏi, ngủ đi.” Lâm Mộ Thiên kéo chăn, kéo cái chăn tụt xuống bên hông lên bao trùm khuôn ngực trần trụi của hai người.



Lâm Việt nhìn nam nhân trong chốc lát, mới chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng dựa vào mặt nam nhân nghỉ ngơi. Hơi thở nhẹ nhàng kia phun ở trên mặt nam nhân, giống như lông chim nhẹ nhàng phất qua mặt y.



Đêm nay, Lâm Việt ôm nam nhân ngủ thẳng đến hừng đông, đây là giấc ngủ thoải mái nhất trong gần mấy tháng qua. Bình thường không có Lâm Mộ Thiên ngủ bên cạnh, hầu như mỗi đêm hắn đều mất ngủ, có lẽ đã quen sự tồn tại của nam nhân, hắn mới có thể đối với y ỷ lại như thế. Những lúc ngủ không được Lâm Việt lại đi tìm từng bạn giường đến thay mình làm ấm giường, nhưng những người đó chỉ làm hắn cảm thấy phiền chán và không tự nhiên.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Chỉ cần cậu đem phim ảnh trả lại cho tôi, không cần dùng mấy thứ kia uy hiếp Lâm Việt, cậu muốn tiền tôi có thể cho cậu, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi……” Lâm Mộ Thiên vô lực rũ đầu xuống, ánh mắt y trở nên hồng hồng, phiếm quang mang ướt át. Y không muốn để Nhiên Nghị nhìn thấy bộ dáng chật vật của y như thế, như vậy cũng chỉ đổi lấy sự khinh thường càng thêm mãnh liệt của đối phương.



Nam nhân không muốn trở thành gánh nặng và trói buộc của ai.



“Anh cho là tôi rất thiếu tiền sao?” lời nói khiêu khích của Nhiên Nghị làm cho nam nhân á khẩu không trả lời được.



“Mấy tấm ảnh kia làm sao cậu có? Cậu chụp khi nào? Vì sao tôi cũng không biết?” Lâm Mộ Thiên cảm thấy sắp điên rồi, người này tại sao cứ luôn phá hư cuộc sống của y! (vì iu mà:333)



“Đại minh tinh, anh kích động như vậy làm gì, hiện tại có rất nhiều người đang nhìn, anh không nhớ rõ tôi liền nhắc nhở anh cũng được. Nói như thế nào, chúng ta cũng từng ‘’ở chung’’ một đoạn thời gian, chụp mấy tấm ảnh còn không dễ dàng sao?”



Y nghĩ tới……



Lần đó sau khi gặp nạn ở nước ngoài, y đúng là bị Nhiên Nghị nhốt thật lâu, chẳng lẽ là chụp lúc đó ……



Nam nhân nghẹn nửa ngày, mới nói ra một câu như vậy: “Xin cậu không cần nhằm vào Lâm Việt.” Nói như thế nào, Lâm Việt cũng là em trai y, loại chuyện này lại vì y mà dựng lên, y không thể không đếm xỉa đến.



“Anh đừng có ngây thơ, anh cũng đã từng tuổi này rồi còn không thực tế như vậy, lúc trước khi hắn nuốt công ty Thư Diệu, sao không thấy anh thay Thư Diệu nói nửa câu?” Nhiên Nghị phiền chán nhíu mày, tựa hồ không muốn nghe nam nhân nhiều lời, liền mang theo vệ sĩ từ bên cạnh nam nhân lướt qua, lạnh đến nỗi làm cho người ta thất vọng, đau khổ.



Nhiên Nghị bình thường bề bộn nhiều việc, ở cục diện chính trị có rất nhiều chuyện đang đợi hắn xử lý, làm việc ở trong chính phủ lúc nào cũng phải cảnh giác, hắn cũng không có tâm tình gì đi quản việc này. Chuyện gửi mấy tấm ảnh kia hắn đều phân phó tâm phúc đắc lực đi làm, giờ xem ra hiệu quả của mấy tấm ảnh cũng không tệ lắm, vốn hẳn phải rất cao hứng nhưng khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy vẻ mặt bất an của nam nhân thì hắn nhíu mày.



Tối nay, bởi vì tâm tình phiền muộn nên Lâm Mộ Thiên uống chút rượu, người ta nói chuyện với y, y đều chỉ gật đầu, căn bản không biết người ta đang nói cái gì. Y không có tâm tình tiếp tục ở lại buổi tiệc nữa cho nên y nhờ nhân viên phục vụ phụ trách chiêu đãi khách trên du thuyền thay y sắp xếp phòng.



Nam nhân vừa mới bước một chân vào phòng thì đã bị nhân viên phục vụ nam mặc đồng phục, hơn nữa mũ đè tới rất thấp, còn cúi đầu im lặng kia bất ngờ đẩy mạnh vào phòng mà không kịp phòng bị.



Lập tức, cửa phòng bị đóng chặt lại.



“Cậu là ai……” Lâm Mộ Thiên còn chưa kịp hô lên thì đã bị người phía sau bịt kín miệng.



Dung mạo nhân viên phục vụ nam kia bị mũ che lấp, không thể thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo cùng cái cổ trắng nõn……



Nhân viên phục vụ nam một thân đồng phục sạch sẽ, dáng người lại hoàn mỹ, thân ảnh thon dài ảnh ngược trên tường dưới ánh sáng mờ……



Là ai? Tâm Lâm Mộ Thiên vì khẩn trương mà kinh hoàng, người này rốt cuộc là ai……