Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 226 :

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Lâm Mộ Thiên do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nhận lời mời. Y theo Thanh Dương xuyên qua đám người, đi vào quán cà phê phong cảnh tao nhã, nhưng y không muốn uống cà phê. Thanh Dương tựa hồ hiểu ý y nên đã thay y gọi một ly trà, hai người ngồi đối diện nhau, Thanh Dương có vẻ thoải mái lại tự nhiên, mà nam nhân lại có vẻ câu nệ.



Thanh Dương chậm rãi bưng tách trà, chậm rãi uống một ngụm mới giương mắt nhìn về phía nam nhân ngồi ở đối diện: “Gần đây anh thế nào, có thuận lợi không?”



“Tôi cũng ổn” Lâm Mộ Thiên có chút chần chờ gật gật đầu.



“Lần trước đưa anh trở về sau đã không cùng anh liên hệ, bởi vì gần đây đang bận chuyện du thuyền mới, không tiện tìm anh.” Thanh Dương buông tách trà xuống, hắn lười biếng mà phối hợp. Phát hiện nam nhân tựa hồ có chút khẩn trương, hắn nhìn nam nhân trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng, “Không biết cuối tuần anh có thời gian hay không?”



“Có việc?” Nam nhân hỏi lại Thanh Dương, không biết vì sao khi đối mặt Thanh Dương, y luôn khó có thể khống chế tâm tình của mình. Cũng giống như bây giờ, trong lòng y khẩn trương, tim đập rất nhanh, thậm chí y lo lắng mình không cẩn thận đánh nghiêng tách trà.



“Tôi muốn đi tái khám.”



Y nín thở, ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Dương, khẩn trương hỏi: “Thân thể của cậu ra xảy ra vấn đề gì à? Chẳng lẽ là…… Chẳng lẽ là…… Lần trước……” Nam nhân có chút khó mở miệng, trong lòng tràn ngập lo lắng. Y cũng không biết có phải do lần trước bọn họ làm chuyện kia, nên làm cho thân thể Thanh Dương trở nên càng hư nhược hay không. Nếu thật sự là như vậy thì y có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, y hy vọng Thanh Dương đừng xem y quá thấp kém.



“Thân thể tôi không có vấn đề gì, có điều hàng năm phải làm theo phép kiểm tra một lần, nếu anh rảnh thì theo giúp tôi.” trong đôi mắt u tĩnh kia của Thanh Dương lộ ra vài tia ủ rũ, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân đầy thâm tình nhưng vẫn do dự.



“……”



Thấy nam nhân trầm mặc không nói lời nào, Thanh Dương thản nhiên nhìn y một cái, bổ sung một câu: “Kỳ thật, tôi hy vọng anh theo giúp tôi đi.” Giọng hắn rất dễ nghe, thản nhiên, miễn cưỡng, mơ hồ còn lộ ra một chút mong đợi.



Hai tay nắm tách trà của Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng chấn động, từ rất lâu trước kia y đã biết Thanh Dương rất ghét mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, hơn nữa trước kia mỗi lần đi bệnh viện Thanh Dương đều muốn y đi cùng. Tình cảnh giờ phút này cùng cảnh tượng nhiều năm trước trọng điệp, cuối cùng, nam nhân vẫn gật đầu đáp ứng Thanh Dương.



Hai người ở trong quán cà phê ngồi một lát, đơn giản hàn huyên một chút những chuyện gần đây. Nam nhân đang chuẩn bị xin phép rời đi thì lúc này, trong quán cà phê nổi lên một trận xôn xao nho nhỏ……



Nam nhân từ trong đám người nhìn qua, Nhiên Nghị  đi cùng bạn gái ngoại quốc thân thể cao gầy theo cửa chính đang nói cười thật vui đi đến. Khi nam nhân nhìn thấy Nhiên Nghị thì đồng thời Nhiên Nghị cũng nhìn thấy nam nhân. Nhiên Nghị chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn y vài lần, liền quay đầu nói nhỏ với bạn gái, hai người hướng tới chỗ bọn họ đi đến.
Ngủ thẳng tới nửa đêm, nam nhân bị một trận lay động kịch liệt làm tỉnh giấc……



——



Chương sau ăn thịt ~



[ mọi người: Mãnh liệt yêu cầu khai trai ~] (=.,= khai cái j trai, lô hết giồi)



Tác giả xen —



Thư Diệu [bất đắc dĩ]: Sống được thật vất vả, không ngừng trốn đám phóng viên, còn có người hoài nghi tôi không trung thành……



Lâm Mộ Thiên [ trầm mặc]:……



Nhiên Nghị [ đói khát ]: Đã lâu chưa ăn thịt, gần đây một đường gầy yếu, tính tình cũng càng ngày càng không tốt, thịt…… (=.,=)



Thanh Dương [bình tĩnh]: Bổ thân thể, cần ăn thịt ~~  (=.,=)



Vĩnh Trình [ bận rộn]: Gần đây bận quá, đều bận chuyện làm ăn.



Lâm Việt [ cười tà]: Anh hai, sống thật vất vả, đến nhu cái cúc hoa. (=.,= nhu cái đầu ca)



Lâm Mộ Thiên: [ tiếp tục trầm mặc] ngạch, khụ khụ……