Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 227 :

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Lâm Mộ Thiên bị rung chuyển bất thình lình làm bừng tỉnh, y khẩn trương nắm chặt chăn, phát hiện trong phòng mọi thứ đều đang lắc lư, trận rung lắc thật mạnh vừa rồi khiến y bừng tỉnh. Y ngồi ở trên giường quay đầu nhìn về phía người nọ đang ngủ bên cạnh mình, y cũng không biết Thanh Dương tỉnh từ lúc nào? Thanh Dương đang chậm rãi ngồi dậy, trấn định khép lại áo ngủ mở rộng.



“Phát sinh chuyện gì? Sao lại rung dữ dội như vậy?” Nam nhân hiện tại rất khẩn trương, thân thuyền lúc giật lúc ngừng như vậy làm cho y thật không thoải mái.



“Không có việc gì, bên ngoài sóng gió quá lớn, thuyền cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.” Thanh Dương lười biếng tựa vào đầu giường, hai tay hắn chậm rãi nhu nhu huyệt Thái Dương, tựa hồ không có ngủ ngon.



“Cậu không thoải mái sao?” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng hỏi Thanh Dương, y tiến qua, lo lắng nhìn Thanh Dương: “Có phải tôi ở trong này không tiện, ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi hay không, tôi nhớ rõ hình như mỗi đêm cậu….” Y đột nhiên ngừng nói, ngượng ngùng không nói thêm gì nữa. Y nhớ rõ Thanh Dương hình như mỗi đêm đều phải ôm phụ nữ mới ngủ được.



“Không liên quan anh, mới tỉnh ngủ đều sẽ như vậy.” Giọng điệu lười biếng của Thanh Dương mang theo ý cười nhàn nhạt khó có thể phát hiện. Thân thể hắn không tốt lắm, mỗi lần ngủ tỉnh lại đầu sẽ hơi choáng, không có liên quan gì tới sự tồn tại của nam nhân.



Lâm Mộ Thiên lo lắng nhìn chăm chú vào gương mặt hơi tái nhợt của Thanh Dương, có chút chần chờ hỏi: “Cậu…. Cậu không phải là…. Có phải muốn ôm phụ nữ ngủ hay không?”



Thanh Dương trầm mặc nhìn chăm chú vào nam nhân bất an, không khó phát hiện vai nam nhân đang hơi run run, điểm này toát ra sự bất an cùng sợ hãi của nam nhân. Hắn đương nhiên biết nam nhân đang sợ hãi, người ngay cả đi xe ngắm cảnh cũng sợ thì gặp phải mấy loại gió lốc trên biển này, sợ hãi và không yên cũng có thể hiểu được.



Lâm Mộ Thiên nghĩ tới Thanh Dương không trả lời nên cho là cam chịu, cảm xúc của y càng xuống dốc không phanh. Đồ đạc trong phòng đang lung lay, ngay cả giường lớn cũng không ngừng chấn động, nếu Thanh Dương đã “ thể hiện” thái độ, vậy y cũng không tiện ở chỗ này.



Thanh Dương căn bản cũng chưa nói gì, nhưng nam nhân lại vô lực “ À ” một tiếng, tiếp theo lại nhỏ nhẹ nói: “Tôi hiểu rồi, tôi vẫn nên quay về phòng mình thì hơn, tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.”



Thanh Dương vươn cánh tay ôm thắt lưng nam nhân qua, hơi thở ấm áp như lông chim lướt qua đầu vai nam nhân, giọng Thanh Dương vừa nhẹ lại vừa lười: “Tôi cũng chưa nói gì cả, giờ anh trở về rất nguy hiểm.”



“Nhưng mà….” Nam nhân đang do dự.
Ở trong thế giới Thanh Dương, cho tới bây giờ đều là người khác hầu hạ hắn, hắn cũng sẽ không âu yếm ai, nhưng nam nhân là người đầu tiên. Hơn nữa nam nhân cùng là người đầu tiên dám ở trên giường cự tuyệt hắn. Hắn biết địa vị mình ở trong mắt người khác rất cao, rất đáng sợ, hắn là đại ca xã hội đen, nhưng hắn còn chưa nói mình là một thương nhân, có lẽ cái người ta coi trọng đều là tiền của hắn, danh lợi cảu hắn, hoặc là thế lực của hắn. Nhưng Lâm Mộ Thiên thì khác. Từ nhỏ đến lớn, nam nhân này đều yên lặng ở bên cạnh hắn, đối với hắn phân rõ phải trái, đối với hắn rất tốt……



Khóe mắt nam nhân có chút ướt át, ở trong nụ hôn của Thanh Dương, thân thể cũng ức chế không được bắt đầu run run, xung quanh ngẫu nhiên truyền đến tiếng vật thể đang rung lắc, đó là do sóng to đập vào thân thuyền mà gây ra chấn động. Thanh Dương ôm gọn thân thể run run của nam nhân, tinh tế mút vào đôi môi khẽ nhếch mở của nam nhân, trong đêm khuya không có ai có ý muốn ngủ, dục vọng từ trong cơ thể chậm rãi dâng lên. Cái loại cảm giác không thể ức chế này làm cho người ta hoảng hốt lại xen lẫn vài tia hưng phấn không hiểu, một cỗ không khí khó diễn tả chảy xuôi giữa hai người.



“Uhm…..” tiếng rên rỉ mang theo hơi khóc nức nở của Lâm Mộ Thiên vang lên khi cái tay hơi lạnh của Thanh Dương xâm nhập vào trong quần lót của nam nhân. Trong trí nhớ của nam nhân hình như lần trước Thanh Dương không chủ động như vậy, không biết là do kỹ thuật của Thanh Dương quá tốt hay là như thế nào, mà thân thể y dưới sự vuốt ve của đối phương đã mềm đi rất nhiều.



Chân Thanh Dương nhẹ nhàng chen vào giữa hai chân nam nhân, không dấu vết tách hai chân nam nhân ra, tay hắn chậm rãi vuốt ve dục vọng sớm ngẩng đầu giữa hai chân nam nhân. Nụ hôn không ngừng xâm nhập giữa môi nam nhân, một khắc cũng không ngừng, cảm xúc nam nhân không quá ổn định, tim đập không ngừng gia tốc. Y còn chưa thích ứng cùng Thanh Dương làm loại chuyện này, chuyện lần trước xảy ra sau, đã mấy tuần rồi y cũng chưa dám gặp Thanh Dương, cũng hiểu được bản thân không có mặt mũi nào gặp Thanh Dương, y mơ hồ nhớ rõ đêm đó thật kịch liệt……



Giữa môi hai người phát ra tiếng nước bọt giao triền dâm mỹ, nam nhân nghe thấy thật ngượng ngùng. Nam nhân vốn không hề phản ứng lại, trong nụ hôn tăng thêm ướt át của Thanh Dương dần dần đáp lại. Hô hấp dồn dập, hơi thở nóng rực, hơn nữa dục hỏa khó có thể ức chế lủi lên, giống như muốn thiêu rụi lý trí nam nhân.



Người hôn y là Thanh Dương, người từng là bạn tốt nhất của y, cũng là người bạn duy nhất thật tình đối đãi y, quan hệ của bọn họ tự khi nào đã bắt đầu phát sinh biến hóa? Chính nam nhân cũng không nhớ rõ.



“Anh có thể thích tôi……” Những lời này không ngừng ở trong đầu nam nhân vang vọng, suy nghĩ y hỗn loạn, hôn lại Thanh Dương, đầu lưỡi nóng ướt quấn quanh đầu lưỡi ướt mềm và linh hoạt của Thanh Dương.



Cảm giác được nam nhân đáp lại, Thanh Dương lười biếng mà vừa lòng nhìn chăm chú vào hai mắt nam nhân, đồng thời, tay hắn kéo quần lót y, mà nam nhân cũng tùy ý hắn kéo quần lót tụt xuống dưới đầu gối. Y cũng không đoái hoài tới áo tắm rộng trên người cũng bị vén lên, hạ thân trần trụi hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh đèn, áo tắm cũng tụt xuống, một khối da ở thịt trước ngực loã lồ hiện ra.



Nhìn nam nhân mê người như thế, ngay cả đôi mắt thần sắc lười biếng của Thanh Dương cũng trở nên thanh minh (=.,=). Hắn buông đôi môi nam nhân ra, từ dưới gối lấy ra một hộp đựng thuốc mỡ gì đó, dưới cái nhìn chăm chú nghi hoặc của nam nhân, hắn mở nắp ra.



“Đây là cái gì?” Nam nhân khẩn trương ngồi dậy, cái này…… Cái này sẽ không phải là xuân…… Xuân dược đi? Bất quá.. ngẫm lại Thanh Dương hẳn sẽ không cho y dùng thứ đó mới đúng. Giờ phút này, hạ thân nam nhân trần trụi, lưng tựa ở đầu giường, hai chân gấp khúc mấp máy, địa phương tư mật kia như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ ảo. Nam nhân trì độn cũng không biết, bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu dẫn người phạm tội.