Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 232 :
Ngày đăng: 05:15 19/04/20
Sau khi mở cửa nhìn thấy tình cảnh này, đầu tiên Lâm Việt sững một giây, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, dù sao loại trường hợp này hắn thấy nhiều rồi. Chẳng qua, hắn không nghĩ tới nam chính đang giao hoan trong phòng tình ái sẽ là Vĩnh Trình, lại còn ôm một nam nhân nửa thân trần. Nam nhân kia mang mặt nạ, mặt hoàn toàn bị ngăn trở, bất quá Lâm Việt không có hứng thú cẩn thận đánh giá nam nhân không liên quan kia.
“Cậu còn có tâm tình chơi nam nhân? Xem ra công ty của cậu đã ổn định rồi.” Lâm Việt ngữ khí lạnh lùng, không có chút cảm tình.
“Cái này không cần cậu quan tâm, mời cậu đi ra ngoài, không cần gây trở ngại tôi làm việc.”
Lâm Việt lạnh lùnh đánh giá Vĩnh Trình, hắn cười lạnh đỡ cửa: “Xem ra cậu đối với Lâm Mộ Thiên cũng không phải thật để bụng, còn có tâm tình cùng dã nam nhân ở bên ngoài làm tình.”
Lâm Mộ Thiên khẩn trương tránh mặt đi, còn kéo quần áo Vĩnh Trình qua che thân thể lại. Nam nhân sợ hãi Lâm Việt phát ra hiện y, dựa theo tính cách Lâm Việt, nếu biết người cùng Vĩnh Trình làm là y, dựa theo tính tình bá đạo của Lâm Việt khẳng định sẽ xông lên tát y mấy phát thật mạnh. Tuy Lâm Việt bình thường rất thuận theo y, nhưng điều đó không có nghĩa Lâm Việt mất đi bản tính.
Vĩnh Trình trầm mặc ôm nam nhân, ánh mắt Lâm Việt không dấu vết tối đi vài phần, hắn cười lạnh đóng sầm cửa. Một giây đó, nam nhân lại cảm thấy Lâm Việt dường như đã nhận ra y ……
Nhưng.. nếu thật sự là Lâm Việt nhận ra y, Lâm Việt hẳn sẽ không cứ như vậy rời đi, nam nhân cũng không xác định. Sau khi Lâm Việt rời khỏi, nam nhân thả lỏng xuống. Y thật sự sợ hãi, sợ hãi em trai biết y thế nhưng ở loại địa phương này, trong hoàn cảnh này cùng nam nhân khác làm tình, hơn nữa người này còn có mâu thuẫn rất sâu với Lâm Việt. Làm anh hai như y đây về sau còn mặt mũi nào xuất hiện ở trước mặt Lâm Việt.
Áy náy lại tự trách tràn ngập lòng nam nhân. Y nhẹ nhàng động, dục vọng của Vĩnh Trình liền càng xâm nhập vào bên trong y, dục hỏa cũng không có vì vừa rồi Lâm Việt xâm nhập vào mà tắt đi. Vì không cho nam nhân lo lắng, lần này Vĩnh Trình khóa cửa lại, hắn ôm nam nhân tới trên nệm màu đen rộng thùng thình, đặt ở trên thân nam nhân, vận động với tiết tấu đều đều. Hắn nhiệt tình đong đưa eo, va chạm điểm mẫn cảm mềm mại bên trong nam nhân, một khối nổi lên nho nhỏ kia bị hắn ma sát qua lại.
Kéo nam nhân vốn còn đang lâm vào bất an về lại thực tế. Ánh mắt nam nhân lấp lánh nhìn Vĩnh Trình, khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của đối phương làm cho y có chút thất thần. Vĩnh Trình cúi đầu, liếm hôn đôi môi khẽ run của nam nhân, xúc cảm nóng ướt nháy mắt “cắn nuốt” đôi môi nam nhân. Vĩnh Trình cũng biết nam nhân đang lo lắng cái gì, chính là nam nhân như vậy làm cho hắn càng thêm đau lòng, thậm chí là muốn phải bảo vệ.
“Lâm Việt hắn không có phát hiện ra là anh, đèn nơi này tối như vậy, vừa rồi anh lại tránh đi sự chú ý của hắn, mà quần áo này của tôi cũng che thân thể anh kín mít, hắn không phát hiện là anh đâu.” Vĩnh Trình dán đôi môi nam nhân, một bên dùng ngôn từ trấn an cảm xúc nam nhân, một bên nóng bỏng tiến vào thân thể y. Dưới thế công nhiệt tình của Vĩnh Trình, dục vọng của nam nhân cũng dần dần ngẩng đầu, vật thể cực nóng kia để ở bụng Vĩnh Trình, theo sự ma sát tiến vào của Vĩnh Trình, dục vọng phía trước rỉ ra chất lỏng trong suốt.
“Cậu nhanh lên chấm dứt…… Tôi…… Tôi muốn trở về……” Lâm Mộ Thiên đứt quãng tỏ vẻ hy vọng nhanh chấm dứt, y không muốn Lâm Việt sau khi trở về nhìn thấy y không ở trong phòng, đầy bụng tội lỗi làm cho nam nhân vô lực lại bàng hoàng.
Vĩnh Trình rất phối hợp gật gật đầu, hôn lỗ tai nam nhân. Mỗi một lần tiến vào Vĩnh Trình đều dùng sức như vậy. Hai chân nam nhân bị kiềm chế vòng lên sườn thắt lưng Vĩnh Trình, thân thể nam nhân cũng cùng với mỗi một lần đối phương đẩy mạnh dục vọng mà chuyển động lên xuống, cả người nam nhân như nhũn ra, y nghiêng đầu thở hổn hển.
“Có cảm giác gì?” Vĩnh Trình một bên luật động, một bên hỏi cảm giác nam nhân.
“Không…… Không có cảm giác gì.” Lâm Mộ Thiên thuận miệng đáp lại, cảm giác nóng cháy cùng dính dáp khi bị tiến vào làm cho y có chút khó thở.
“Thật sự không có gì cảm giác? Uhm? Không cần nói bừa, hãy thật sự trả lời tôi.” Vĩnh Trình hạ thấp giọng, cố ý khiêu khích cảm xúc nam nhân, nặng nề đỉnh vào thân thể nam nhân. Dục vọng nóng cháy không ngừng ma sát điểm mẫn cảm nóng ướt trong cơ thể nam nhân.
Trong khoảng thời gian này nam nhân cũng vui vẻ thanh nhàn, đã lâu không có nhẹ nhàng trải qua như vậy, có lẽ Lâm Việt cũng muốn cho y nghỉ ngơi. Về phần Thanh Dương…… Nam nhân không dám đi ra ngoài, một đêm trên du thuyền kia, có lẽ Thanh Dương không phải để ý như vậy, có lẽ Thanh Dương chỉ cho rằng đêm đó không khí vừa khớp. Nam nhân cũng từng nghĩ rất nhiều, chính là cuối cùng hao tổn tâm trí vẫn là bản thân y, vì thế nam nhân cũng không dám miên man suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao Thanh Dương chỉ cần động một ngón tay, bên cạnh sẽ có rất nhiều người tự động hiến thân.
Mà gần đây Vĩnh Trình thì lại thường xuyên hẹn y đi ra ngoài, không phải ăn cơm thì chính là chơi bóng. Gần đây Vĩnh Trình tựa hồ cũng rất nhàn, mỗi ngày cơ hồ đều phải hẹn nam nhân đi ra ngoài, hưu nhàn giải trí ắt không thể thiếu, coi như là cùng nam nhân giết thời gian. Nam nhân cũng sẽ đem chuyện gần đây nói với Vĩnh Trình, tỷ như, trận đấu đêm đó cùng chuyện đã xảy ra sau trận đó, cùng với sự quật khởi của người mới, cùng dư luận gần đây. Từ tin tức quốc gia đến những việc nhỏ trong cuộc sống, nam nhân không hề giấu diếm nói với Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình sau khi biết tình cảnh trước mắt của y ở công ty, thì chỉ ôm nam nhân nói vài câu: “Trong khoảng thời gian này tôi hẳn sẽ có rất nhiều thời gian có thể cùng anh, dù sao anh gần đây cũng không khởi công, không bằng nhân cơ hội này đi nghỉ phép.”
“Chỉ có người trẻ tuổi mới thích du lịch”
“Anh già lắm sao?”
“ Ừ.” Lâm Mộ Thiên chậm rãi gật gật đầu, y tránh đi nụ hôn của Vĩnh Trình, thản nhiên nói: “Truyền thông đều nói tôi sắp hết thời, hơn nữa những cô gái trẻ cũng không thích nam diễn viên có tuổi như tôi.” Y chưa bao giờ che dấu tuổi của mình, xác thực tuổi này so với Vĩnh Trình lớn hơn nhiều, y cũng chưa bao giờ giấu diếm. Y đúng đã già đi, y cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà Vĩnh Trình mới đến hai mươi.
“Tôi thích là được.” Hơi thở của Vĩnh Trình phả vào mặt nam nhân làm cho mặt nam nhân ngứa ngứa, tiếp sau đó là Vĩnh Trình hôn, nam nhân cũng không có trốn tránh.
Vĩnh Trình luôn có thể nói vài câu làm cho nam nhân vui vẻ, cho dù là lúc lơ đãng cũng có thể làm cho y lộ ra nụ cười, nam nhân cũng không thể kháng cự Vĩnh Trình hôn và vuốt ve. Mấy ngày gần đây đều cùng Vĩnh Trình một chỗ, đương nhiên ngẫu nhiên Vĩnh Trình sẽ mang nam nhân về nhà làm chuyện mà người trưởng thành muốn làm. Tuy mới đầu nam nhân muốn cự tuyệt nhưng dưới sự âu yếm và an ủi của Vĩnh Trình, y luôn tránh không được vận mệnh bị áp.
Buổi tối hôm nay.
Nguy rồi!
Y thế nhưng quên cuộc hẹn với Thanh Dương, y đáp ứng Thanh Dương hôm nay sẽ bồi hắn đi tái khám……
Nhất thời…
Tâm tình Lâm Mộ Thiên trở nên khẩn trương lại bối rối, sao y có thể hồ đồ như vậy, thế nhưng quên chuyện đã đáp ứng với Thanh Dương, giờ Thanh Dương có phải còn đang chờ y hay không……
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy rồi, nam nhân vẫn còn nhớ như in, Thanh Dương ghét nhất chính là bị người khác thất ước