Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 233 :
Ngày đăng: 05:15 19/04/20
Lâm Mộ Thiên quên ngày quên tháng cũng không nên quên ước hẹn cùng Thanh Dương chứ!!!! Trong lòng y chột dạ, run run, nhưng giờ là nửa đêm nên cũng không có cách nào khác đi tìm Thanh Dương, càng thêm không thể gọi điện thoại qua đánh thức Thanh Dương ngủ. Huống chi, Vĩnh Trình còn đang ở bên cạnh y, bây giờ còn đang vuốt ve chân y, y cũng không thể nói đi là đi, y chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết. Vĩnh Trình một lần nữa đặt y ở dưới thân, tuy Vĩnh Trình rất bận tâm cảm nhận của y nhưng bộ dạng Lâm Mộ Thiên không yên lòng, Vĩnh Trình cũng đã nhìn ra.
Vĩnh Trình hôn môi y xong thì buông y ra, còn đặc biệt trấn an Lâm Mộ Thiên ngủ. Vĩnh Trình vốn cũng không quen động tác như vậy, cũng không quen chiếu cố người khác như thế. Từ động tác không được tự nhiên của hắn có thể nhìn ra hắn không giỏi dỗ người khác đi vào giấc ngủ cỡ nào! Lâm Mộ Thiên cũng không hỏi Vĩnh Trình có phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này hay không, y chỉ trầm mặc tiếp nhận Vĩnh Trình hôn.
Y và Vĩnh Trình ở cùng một chỗ cả đêm, cũng không có vì Thanh Dương mà giữa đường rời đi. Ngày hôm sau khi Lâm Mộ Thiên từ nơi đó của Vĩnh Trình trở về, đã đi mua mua một ít trái cây thật tầm thường, tự mình đăng môn hướng Thanh Dương “thỉnh tội”.
Về phần Thanh Dương vì sao rất ghét người khác thất hứa, nói tới cũng rất dài. Năm đó thời điểm Lâm Mộ Thiên vẫn còn đến trường, luôn cùng Thanh Dương một chỗ như hình với bóng. Y cũng biết Thanh Dương đổi nữ nhân là chuyện như cơm bữa. Y còn nhớ như in Thanh Dương như thế nào xử lý này người vi phạm lới hứa, không phải bị đánh thành đầu heo, thì chính là biến mất khỏi trường. Vô luận là ai, chỉ cần là chuyện đã đáp ứng hắn, nếu không làm được, hắn đều sẽ dùng cách của mình tới để giải quyết.
Theo cách nói của Thanh Dương, thì chính là “ vô năng.”
“Phiền anh thông báo Thanh Dương một tiếng, tôi muốn gặp cậu ấy.” Lâm Mộ Thiên cầm theo trái cây đứng ở trước cửa nhà Thanh Dương, lễ phép xin quản gia nhắn dùm.
Quản gia nhận ra người trước mắt là Lâm Mộ Thiên, lập tức cười lành nói: “Thiếu gia chúng tôi phân phó, nếu Lâm tiên sinh anh đến thì chúng tôi không cần thông báo, trực tiếp mời anh đến thư phòng.”
“Cám ơn, vậy mời anh dẫn đường.” Lâm Mộ Thiên cầm theo trái cây vào nhà.
“Sao tôi có thể có cái loại suy nghĩ này, cậu biết đó, tôi không có khả năng nghĩ như vậy……” Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ nở nụ cười, ở trong mắt hắn cái kia cũng không có cái gì phải ghen tị, khôn phải hâm mộ, y chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Hơn nữa đào tạo người mới cũng là vì tốt cho công ty, đối với sự nghiệp của Lâm Việt cũng rất có ích, nói không chừng về sau A Nhạc còn có thể tiếp nhận vị trí của y, giúp công ty kiếm được bộn tiền.
Kỳ thật Thanh Dương đã sớm biết Lâm Mộ Thiên xem nhẹ đối với danh lợi, y sẽ không suy nghĩ nhiều đối với việc này, nhưng Thanh Dương vẫn rất muốn nghe chính miệng nam nhân nói, dù sao nam nhân rất trì độn, luôn không biết nguy hiểm đang tới gần. Nhưng sau khi nghe nam nhân nói như vậy, hắn an tâm không ít. Dựa theo tình huống hiện tại xem ra, Thanh Dương dự đoán người mới A Nhạc kia trong tương lai không xa, độ nổi tiếng rất nhanh sẽ vượt qua Lâm Mộ Thiên, trở thành siêu sao của Phong Xa.
“Buổi chiều anh có thời gian không?”
Lâm Mộ Thiên một bên bóc vỏ quýt, một bên cười nói: “Tôi bây giờ rất nhàn, đương nhiên là có thời gian.” Nụ cười của y thật ôn hòa, tản ra hơi thở ôn nhuận của nam nhân trung niên.
“Vậy cùng tôi đi trường ngựa nhìn xem.”
Tuy không quá thích mấy địa phương như trường ngựa này, nhưng Lâm Mộ Thiên vẫn gật đầu, đáy mắt bình tĩnh của Thanh Dương lưu động ánh sáng mê người. Lâm Mộ Thiên đem quýt đã bóc ra đưa tới bên đôi môi duyên dáng của Thanh Dương, Thanh Dương cũng rất phối hợp há mồm ngậm vào, không biết là cố ý hay là vô tình, hắn lại ngậm vào ngón tay nam nhân……
Đầu ngón tay nam nhân bị đôi môi mềm mại kia vây trụ, y rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, xúc cảm nóng ướt kia……
Nhất thời, nam nhân ngây ngẩn cả người……