Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 260 :
Ngày đăng: 05:15 19/04/20
“Nhiên Nghị, anh qua đây giúp tôi lấy một chút quần áo, tôi rất lạnh.” Bên ngoài lại truyền tới tiếng bạn của Nhiên Nghị, Nhiên Nghị chửi thề một tiếng, tựa hồ rất khó chịu quay đầu đi trở về, nghe tiếng bước chân đi xa tâm tình nam nhân thả lỏng một hơi.
Giờ này khắc này, tâm tình Lâm Mộ Thiên phức tạp lại mê mang, ngay cả chính y cũng nghĩ không rõ, vừa rồi là Vĩnh Trình đang hướng y thổ lộ sao? Này hình như là lần đầu tiên Vĩnh Trình thừa nhận tầm quan trọng của y……
Vĩnh Trình chính là vội vàng kéo quần nam nhân, làm cho song mông rắn chắc của nam nhân bại lộ ra ngoài. Quần cũng chỉ bị tụt xuống đùi khiến cho bộ vị riêng tư nhất của nam nhân lộ ra. Da nam nhân bị khí lạnh xâm nhập, tế bào toàn thân đều đang buộc chặt, cảm giác được hai tay Vĩnh Trình nâng cái mông y lên, chậm rãi tách ra……
Trong căn lều tối đen truyền ra tiếng thở dốc làm người ta mặt đỏ tim đập, trong đó còn kèm theo vài tia áp lực hít thở không thông, và tiếng rên rỉ khó nhịn. Nệm vì vận động kịch liệt mà phát ra tiếng vang “chi dát”, hai thân thể trong bóng đêm dây dưa, bên ngoài mưa rơi tí tách, rơi xuống mái lều phát ra tiếng xào xào. Tiếng mưa phùn rơi xuống gõ vào mái lều, che lấp tiếng than nhẹ như có như không kia.
“Nhiên Nghị bị bạn hắn kêu đi rồi sao?” Vì để xác định Nhiên Nghị thật sự đã rời đi hay chưa, nam nhân hỏi một tiếng.
Vĩnh Trình nhìn thoáng qua bên ngoài, gật gật đầu, cúi đầu ngậm lấy môi nam nhân: “Hắn cũng chả phải bạn bè gì, người đàn ông kia là quản lý quán ngưu lang lớn nhất Nam khu.”
Nam nhân kinh ngạc trợn to hai mắt, bị nụ hôn nóng bỏng cùng dục vọng động thân tiến vào của Vĩnh Trình khiến cho nói không nên lời. Y bị Vĩnh Trình đặt ở trên chiếc nệm mềm mại, hai chân bị nâng lên nhận lửa nóng cứng rắn tiến vào.
Quán ngưu lang, quản lý?
Cũng chính là nói Nhiên Nghị mời đến bồi ngủ, như vậy Nhiên Nghị là cố ý, là muốn khiến cho y cảm thấy mình tuy là ngôi sao nhưng chỉ cần trả thù lao thì cũng chẳng khác ngưu lang cho lắm.
Phát hiện nam nhân có một lát thất thần, Vĩnh Trình ôm nam nhân lên đùi, đỉnh vào thân thể nam nhân từ trên xuống. Bí huyệt nam nhân bị mở ra, bị lấp đầy, một tia chất lỏng màu bạc từ chỗ tương liên của hai người chậm rãi trượt ra, cái mông va chạm với thân thể, phát ra tiếng “ ba ba ba” dâm mỹ, làm cho nam nhân mặt đỏ tim đập.
Từng đợt từng đợt sóng xâm nhập khiến nam nhân không có biện pháp nghĩ về mấy chuyện linh tinh khác nữa, Vĩnh Trình nâng mặt nam nhân lên, làm cho nam nhân nhìn thẳng vào hắn, vào lúc này chỉ có thể nghĩ về hắn. Nam nhân biết Vĩnh Trình có đôi khi rất cường thế, chính là xuất phát từ lo lắng đến cảm nhận của y. Nam nhân cũng biết Vĩnh Trình đang gây áp lực lên cảm xúc y, vì thế y cũng không miên man suy nghĩ nữa.
Vĩnh Trình cúi đầu, hơi thở tràn ngập sắc dục hôn lên môi nam nhân, ngậm đầu lưỡi nóng ướt của nam nhân vào mà liếm hôn, ma sát, nhiệt tình dây dưa, hơi thở nam nhân nóng cháy ướt át. Dưới thế công nồng nhiệt lại ra sức của Vĩnh Trình, nam nhân tùy ý hắn ôm tới ôm lui. Nam nhân mê ly mở hai mắt, cả người đều bị Vĩnh Trình ôm vào lòng, theo động dẫn tiến vào kia, thân thể nam nhân phập phồng lên xuống ở trên đùi Vĩnh Trình, bí huyệt chặt chẽ ngậm dục vọng nóng bỏng kia thật sâu.
Hai mắt trầm định của Thanh Dương lẳng lặng nhìn về phía Nhiên Nghị, đôi mắt như mặt hồ sâu không thấy đáy, yên tĩnh có chút quỷ dị. Sau đó khi hắn nhìn về phía nam nhân, ánh mắt lại trở nên không giống.
Thản nhiên ……
Thật mềm mại……
“Lần sau cẩn thận một chút.” Thanh Dương một bên kiên nhẫn nhắc nhở nam nhân, một bên nhẹ nhàng mà cầm tay nam nhân, chậm rãi nắm chặt bàn tay y.
Nam nhân được an ủi, cảm xúc trở nên tốt hơn rất nhiều. Thanh Dương luôn biết nam nhân cần cái gì, khi nào thì cần che chở, hoặc khi nào nói câu thân thiết, hoặc quan tâm.
Nhiên Nghị lại trở nên không kiên nhẫn, nhìn thấy cảnh tượng hài hòa như vậy, trong lòng hắn có điểm căm phẫn. Hắn ném bài trong tay xuống, một phen ôm chầm quản lý quán ngưu lang, hai người bắt đầu không kiêng nể gì tán tỉnh nhau, cũng không cố kỵ bên cạnh còn có người ở. (=.,= giận quá hoá rồ rồi)
Không biết khi nào thì Vĩnh Trình đã chạy tới chỗ điều khiển, nam nhân đang muốn hỏi Vĩnh Trình một chút đến tột cùng xảy ra chuyện gì thì xe đang đột ngột dừng gấp lại.
Nhiên Nghị vốn đã rất phiền, gặp thêm tình huống này, hắn bất mãn đứng lên đem tức giận đổ ập xuống trên người lái xe đáng thương. Nam nhân nhìn thấy bộ dạng Nhiên Nghị nổi giận đùng đùng, vốn định mở miệng khuyên can hai câu nhưng Thanh Dương lại kéo nam nhân lại.
“Làm sao vậy?” Nam nhân nghi hoặc nhìn về phía Thanh Dương.
Thanh Dương không có trả lời, hắn lười biếng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn vài lần, phát hiện không thích hợp. Hắn hơi hơi nhíu mày, vì con đường này thật xa lạ, căn bản không phải con đường lúc trước bọn họ đã đi qua, nói cách khác……
Bọn họ lạc đường …… (=.,= lạc đường mà nó làm như có thích khách)