Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 261 :
Ngày đăng: 05:15 19/04/20
Lúc này.
“Ông chủ, vừa rồi tôi có chút buồn ngủ nên đi sai đường..” Lái xe đáng thương hề hề tỏ vẻ, còn kém không quỳ xuống lạy.
“Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy?” Nhiên Nghị bất mãn hỏi Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình không kiên nhẫn trả lời: “Cậu hỏi tôi, tôi biết thế nào được?” Sau đó hai người không thèm nhìn nhau, một mình trở lại vị trí cũ.
“Ông chủ, nơi này địa thế rất nguy hiểm, tối hôm qua lại mưa, rất nhiều mặt đường đều bị lở.” Lái xe rất thành thật báo cáo tình hình.
Vừa rồi nam nhân ngã sấp xuống cũng là vì mặt đất bị sụp tạo thành hố.
Thanh Dương im lặng ngồi không nhúc nhích, hắn lười biếng dựa vào ghế, không một chút bất an, nhàn nhạt mở miệng: “Gọi điện thoại kêu trực thăng bay tới.” Mí mắt hắn cũng chưa thèm nâng một cái, trở nên dị thường bình tĩnh……
Nhiên Nghị hôm nay cảm xúc thật không ổn định, có lẽ là ở trước mặt nam nhân hắn mới không kiêng nể gì như vậy. Có lẽ do trường kỳ ở chính phủ bị áp lực quá lâu, trước mặt người ngoài hắn phải thân sĩ, cần ổn trọng, nhưng đằng sau đó hắn không muốn nhân nhượng người khác, không muốn diễn trò. Thái độ của hắn đối với nam nhân rất kém, chính hắn cũng rất rõ, nhưng hắn chính là chán ghét bộ dạng uất ức vô năng kia của nam nhân.
Lái xe gọi điện thoại kêu trực tới, cuối cùng mọi người lên trực thăng trở về. Sau khi hạ cánh, nam nhân bước xuống trực thăng, câu đầu tiên y nói là với Nhiên Nghị, nhưng y nói rất nhỏ. Nhiên Nghị sửng sốt, quay đầu nhìn về phía nam nhân, nhưng cuối cùng hắn cũng chưa nói gì liền mang theo quản lý quán ngưu lang rời đi. Nam nhân cũng không xác định Nhiên Nghị rốt cuộc có nghe được lời y nói hay không.
“Làm sao vậy?” Vĩnh Trình hỏi nam nhân, nhưng hai mắt hắn lại có chút đăm chiêu nhìn về phía bóng dáng Nhiên Nghị rời đi.
Lâm Mộ Thiên lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.
Lâm Mộ Thiên nâng Thanh Dương lên xe, vì nam nhân cố ý yêu cầu nên Vĩnh Trình cũng không ngăn cản nam nhân đưa Thanh Dương trở về. Hơn nữa Thanh Dương còn đang ho khan (*cào cào tóc*), Vĩnh Trình cũng sẽ không nhỏ mọn đến mức cản trở nam nhân đưa “ bệnh nhân” về như vậy.
“Thanh Dương, tôi không tiễn anh được, công ty tôi còn có chuyện phải đi xử lý, Mộ Thiên sẽ đưa anh về.”
“Cậu cứ lo chuyện của cậu đi, Mộ Thiên đưa tôi về là được.” Thanh Dương thản nhiên gật đầu, thẳng đến khi Vĩnh Trình rời khỏi, Thanh Dương mới không nói được một lời cầm tay nam nhân. Lòng bàn tay nam nhân thật ấm áp khiến cho cái tay lạnh lẽo của hắn cũng cảm giác được nhiệt đồ truyền đến từ lòng bàn tay nam nhân, thật thoải mái.
Thanh Dương không có lặp lại, hắn chỉ là nhìn chằm chằm nam nhân kinh hoàng trong chốc lát, nhìn thấy ánh mắt nam nhân trong nghi hoặc mang theo kinh ngạc, hắn lại cười không nổi. Hắn biết nam nhân rất ngốc, cần nhắc nhở mới có thể thông suốt, vì thế……
Hắn chậm rãi tiến qua, đôi môi hơi lạnh dán lên đôi môi khẽ nhếch của nam nhân, đôi mắt nam nhân run run dừng ở sườn mặt Thanh Dương. Khoảng cách gần như vậy, y chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng không tỳ vết của Thanh Dương.
Lông mi Thanh Dương nhẹ nhàng chấn động, lông mi thật dài che phủ hai mắt của hắn, đôi môi hơi lạnh của hắn chậm rãi mút môi nam nhân. Đầu lưỡi hơi lạnh trơn ướt đẩy thần cánh hoa mềm mại của nam nhân ra, chậm rãi luồn vào miệng y……
Thanh Dương cậu ấy đang làm gì vậy?
Thanh Dương sao lại đột nhiên hôn y? Là muốn hướng y chứng minh cái gì sao? Hay là nói, hay là nói……
Nam nhân không dám nghĩ nữa, cảm giác được đầu lưỡi Thanh Dương ma sát đầu lưỡi y, nam nhân toàn thân cứng ngắc không dám động, trên trán có mồ hôi nhỏ mịn chảy xuống. Tư thế nam nhân rất kỳ quái, kích thích quá lớn khiến y trở nên mất tự nhiên, thẳng đến khi hai tay Thanh Dương xoa lưng y, lười biếng kéo y qua, nam nhân mới dần dần bắt đầu thả lỏng. Thân thể nam nhân dán lên ngực Thanh Dương, lòng bàn tay đổ mồ hôi của y chạm vào ngực Thanh Dương. Quần áo trên người Thanh Dương may bằng lụa, xúc cảm mềm nhẵn làm cho nam nhân không nghĩ buông ra.
Mềm mại ……
Mượt mà ……
Thanh Dương thong thả ngậm đầu lưỡi nam nhân vào, nam nhân chấn kinh như có như không “ưhm” một tiếng, đầu lưỡi Thanh Dương thật tự nhiên quấn lấy đầu lưỡi mềm mại cực nóng của nam nhân. Động tác Thanh Dương rất chậm, tiết tấu thong thả lười biếng làm cho nam nhân không theo kịp. Đầu lưỡi hơi lạnh quấn quanh đầu lưỡi nóng ướt của nam nhân, thong thả quấy đảo, nhẹ nhàng mút vào. Nụ hôn miễn cưỡng kia ở trong mắt nam nhân trở nên có chút tình dục, ẩn chứa hơi thở tình sắc.
Đến khi hơi thở trở nên hơi nặng của Thanh Dương phun ở trên mặt y, một giây đó, nam nhân cảm thấy ngay cả hơi thở của mình cũng ngừng……
Thanh Dương……
Thanh Dương đang hôn y……
Lâm Mộ Thiên rũ mắt xuống, ánh mắt đang lóe lên. Chuyện xưa chôn dấu đã lâu kia, hôm nay vẫn bị mở ra. Chuyện xưa đã chôn sâu mấy năm kia, vẫn trốn không thoát vận mệnh bị rửa tội.