Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 268 :
Ngày đăng: 05:15 19/04/20
Sao ông chủ Lâm Mộ Thiên lại đến đây?” Bên cạnh có người nói nhỏ.
Nam nhân mắt say lờ đờ mê ly nhìn chằm chằm thanh niên tuấn mỹ trước mắt, Lâm Việt sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân. Hắn vươn tay đỡ lấy nam nhân lung lay sắp đổ, căn bản là không thèm để ý tới người bên ngoài, trực tiếp đem nam nhân mang đi.
“Lão…… Lão bạn học…… Mang…… Mang tôi đi đâu……” Nam nhân hàm hồ hỏi, nam nhân ý thức mơ hồ căn bản không biết người đang ôm y đến tột cùng là ai.
Lâm Việt lạnh lùng liếc nam nhân vài lần, phát hiện mắt nam nhân cũng sắp mở không ra, cả người mùi rượu, xem ra là bị người chuốc không ít rượu. Hôm nay Lâm Việt vốn là tìm bạn bè, vừa bàn xong việc, lúc đi ngang qua hành lang, vô tình xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn thấy Lâm Mộ Thiên bị một đám người vây quanh cùng nhau chuốc rượu. Hắn không biết vì sao nam nhân lại đến tham gia loại họp mặt như vậy, vì hắn biết kỳ thật nam nhân cũng không thích xã giao, nhưng nam nhân lại xuất hiện ở loại địa phương này.
“Ai cho anh uống rượu như vậy, ai cho anh tham gia loại họp mặt này?” Giọng Lâm Việt bình tĩnh hỏi nam nhân say rượu.
Lâm Mộ Thiên bị đưa lên xe, y hỗn loạn trả lời: “Họp mặt bạn cũ…… Không phải…… Không phải các cậu bảo tôi tới sao……” Nam nhân nhận định người bên cạnh là lão bạn học.
Nam nhân mở miệng ngậm miệng chính là “lão bạn học”, làm cho Lâm Việt có chút giận: “Những người đó là bạn học ở nước ngoài trước kia của anh sao? Bọn họ chuốc rượu anh, sao anh không biết cự tuyệt?” Hắn nắm cằm nam nhân, làm cho nam nhân mắt say lờ đờ mênh mông nhìn về phía hắn.
Nam nhân hàm hàm hồ hồ gật đầu: “ Có…… Tôi có cự tuyệt ……” Nhưng vẫn bị chuốc rất nhiều rượu.
Lâm Việt nhìn nam nhân mắt say lờ đờ mê ly, nam nhân say khướt nghiêng đầu, mềm nhũn tựa vào trên ghế, miệng lải nhải nói gì đó. Lâm Việt nghe thấy nam nhân nói chính là đang hồ ngôn loạn ngữ, một lát nói “Gần đây rất rảnh”, một lát lại nói “Gần đây thật không biết làm sao”, cuối cùng còn nói “Muốn ói quá”.
Nam nhân nôn khan vài cái nhưng không ói ra được gì, ánh mắt hồng hồng, quần áo cũng nhăn nhúm, nhìn qua thật khôi hài còn có chút buồn cười. Lâm Việt gạt cần ghế để y nằm một chút, hơn nữa bảo tài xế lái xe quay về biệt thự.
Đối với nam nhân loại người uống say sẽ phạm sai lầm này mà nói, rượu thật sự là thứ hại người. Nam nhân căn bản không biết là Lâm Việt đưa y xuống xe, cũng không biết là Lâm Việt đỡ y vào nhà, càng thêm không biết là Lâm Việt thay y cởi quần áo, thay y tắm rửa, đặt y nằm lên giường nghỉ ngơi. Nam nhân cái gì cũng không biết, y chỉ biết là “Lão bạn học” của y ở trên người y nhu đến nhu đi, trong chốc lát lại cởi quần áo y, trong chốc lát lại ôm eo y, muốn lấy nước ấm “tạt” y.
Nếu Lâm Việt đúng là có bạn gái, y nên làm sao bây giờ……
Y nên làm sao bây giờ……
Là y bị ảo giác, y ở trong mộng hình như nghe được có người hỏi y như vậy.
Lúc này nam nhân phi thường hỗn loạn, nhìn thấy Lâm Việt từ phòng tắm đi ra, ánh mắt y bắt đầu lắc lư không ngừng. Lâm Việt cầm một phần tài liệu ngồi ở trên giường lật xem, nam nhân không có quấy rầy Lâm Việt đang xem tài liệu.
Nam nhân nhìn tư liệu trên tay Lâm Việt vài lần, phát hiện cũng không phải tư liệu của công ty giải trí Phong Xa, mà là hồ sơ tích hợp của công ty trước kia của Thư Diệu, là tài liệu về phát triển bất động sản và kinh doanh khách sạn.
“Anh có hứng thú sao?” Lâm Việt đem tài liệu đưa cho nam nhân.
Nam nhân có chút kiêng dè đem tài liệu trả lại cho Lâm Việt: “Tôi không xem, công tác của cậu tự cậu giải quyết.” Dù sao đó cũng là công ty của Thư Diệu, ít nhiều y nên kiêng kị một chút.
“Không phải anh có chuyện muốn nói với em sao, có gì muốn hỏi anh cứ hỏi đi.” Lâm Việt trước giờ đều là người trực tiếp, hắn không muốn quanh co lòng vòng với người khác. Hắn bình tĩnh nhìn nam nhân sắc mặt không tốt lắm, đợi nam nhân trả lời.
“Gần đây tôi đều gọi điện thoại cho cậu, mỗi lần gọi, cậu cũng không ở, tôi biết cậu bề bộn nhiều việc, cho nên cũng vốn không tìm cậu.” Nam nhân tạm dừng, suy nghĩ trong chốc lát, y mới tiếp tục, “Lâm Việt, tôi hy vọng cậu không cần gạt tôi, kỳ thật căn bản cậu không cần như vậy. Nếu cậu không muốn gặp tôi, cậu có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ không phiền cậu.”
Lâm Việt sắc mặt thay đổi vài phần, ánh mắt hắn nhìn nam nhân cũng biến hóa: “Anh hai, em cũng hy vọng anh không cần gạt em, em có thể dễ dàng tha thứ một cái hai cái, nhưng không thể hơn.”