Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 269 :
Ngày đăng: 05:15 19/04/20
Nghe được lí do thoái thác của Lâm Việt, nam nhân không nói gì, y coi như cam chịu ý của Lâm Việt. Y nên sớm nghĩ tới, Lâm Việt sẽ biết chuyện này, nhưng y không có dũng khí trực tiếp nói với Lâm Việt. Quan hệ của y và bọn họ, nếu Lâm Việt tự biết thì y cũng không muốn giấu diếm, cũng không muốn lừa gạt Lâm Việt.
Trong lòng nam nhân bị áp chế, y rất muốn nói, rất muốn nói……
Nghẹn đến lúc Lâm Việt tắt đèn chuẩn bị ngủ, nam nhân rốt cục nhịn không được. Y nghĩ tới rất nhiều phương thức hỏi Lâm Việt, nhưng cũng không muốn giáp mặt hỏi trực tiếp hắn.
“Nếu cậu có bạn gái, tôi sẽ không can thiệp các cậu quen nhau.”
“Anh câm miệng cho tôi.” Lâm Việt lạnh lùng quát ngăn nam nhân lại, hắn bị nam nhân chọc giận. Hắn bóp chặt thân thể run run của nam nhân, xoay mặt nam nhân qua, khiến cho nam nhân chỉ có thể chăm chú nhìn hắn: “Lâm Mộ Thiên, có bản lĩnh anh nói lại lần nữa xem!”
Lâm Việt sửa miệng gọi thẳng đại danh nam nhân, ngay cả cách xưng hô thân mật “Anh hai” này cũng vứt bỏ! (vì LV đang giận nên ta đổi lại xưng hô Tôi – Anh trong 1 chương này cho phù hợp nhé:3)
Tuy nam nhân không có bản lãnh gì, nhưng y vẫn lập lại lần nữa: “Tôi nói, nếu cậu có bạn gái, nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ không can thiệp việc các cậu quen nhau. Tôi hy vọng cậu không cần gạt tôi, chừng nào cậu muốn chấm dứt loại quan hệ này của chúng ta thì cậu cứ nói thẳng, tôi sẽ không phản đối.” Đã lâu rồi nam nhân cũng chưa từng kiên định như vậy, lần này vì Lâm Việt, vì Lâm gia, y không thể không nói.
“Được, Lâm Mộ Thiên!” Tiếng cười khẽ của Lâm Việt trở nên lạnh như băng, lần này hắn bị nam nhân chọc giận. Hắn siết chặt hai má nam nhân, rốt cuộc không thể sắm vai đứa em trai tốt nổi nữa. Cho dù hắn cố gắng như thế nào đi nữa, dường như nam nhân cũng không coi trọng hắn, hắn không có biện pháp, hắn bạo phát: “Tôi cho anh thời gian để anh suy nghĩ chứ không phải để anh nghĩ những thứ này, tôi để anh nghĩ cách vứt bỏ mấy bạn giường kia của anh chứ không phải để anh nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao này, tôi đối với anh thật thất vọng!”
“Tôi khiến cậu thất vọng?” Lâm Mộ Thiên cảm thấy buồn cười, giọng y cũng trở nên chua sót: “Mặc kệ cậu nói như thế nào, tôi khiến cậu thất vọng cũng được, khiến cậu xem thường cũng được, khiến cậu phỉ nhổ cũng không sao. Nếu cậu quen bạn gái, tóm lại tôi sẽ không can thiệp. Đến lúc này chúng ta nhất định phải duy trì mối quan hệ anh em, không cần làm chuyện như vậy nữa……” Nam nhân rất nghiêm túc, y chưa từng nghiêm túc như vậy, y nói rất rõ ràng.
Trước đây nam nhân ngây ngốc nghĩ, cứ tiếp tục như vậy thì tốt rồi, sẽ không vấn đề gì. Khi đó y cũng đã nghĩ tới, tuy Lâm Việt ngoài miệng nói có thể chịu được y cùng người khác nhưng từ nhỏ Lâm Việt đã rất bá đạo, lòng tự trọng rất mạnh, độc chiếm dục cũng đặc biệt cao nên sao có thể cùng người khác chia sẻ y. Những lời này, đều là tự mình lừa mình mà thôi.
Cho dù Lâm Việt có thể nhẫn, cũng nhẫn không được bao lâu.
Chấm dứt……
Vậy sớm chấm dứt đi……
Nam nhân còn muốn nói, Lâm Việt lại bảo y câm miệng, vì tránh cho tranh chấp, nam nhân cuối cùng cũng không nói nữa. Mọi chuyện cũng chưa nói gì rõ ràng, nhưng cả buổi tối Lâm Việt đều không có rời đi.
Không khí giữa hai người rất căng thẳng, thẳng đến tối hôm sau, hai người cũng chưa nói với nhau một câu. Vì tối qua uống rượu được Lâm Việt mang về nhà nên sáng nay nam nhân vốn phải đi, nhưng thấy sắc mặt Lâm Việt không được tốt lắm nên y không sốt ruột rời đi. Mà lúc này, hai người đang đối diện ngồi ăn cơm.
Biệt thự bên này của Lâm Việt đã thay đổi rất nhiều, y chuyển ra ngoài đã lâu, rất nhiều gia cụ đã thay đổi, còn mời người làm và đầu bếp. Lâm Mộ Thiên cả ngày cũng chưa nói với Lâm Việt, hai người ôm một tâm sự ngồi cùng bàn ăn cơm.
“Lâm……”
“Không cần nói.” Nam nhân vốn muốn nói, lại bị Lâm Việt ngăn lại.
“Tôi……”
“Anh hai, tôi bảo anh không cần nói, ăn cơm đi.” Lâm Việt không muốn nghe nam nhân tiếp tục đề tài tối hôm qua, giọng hắn rõ ràng cất cao thêm vài phần.
“Hào quang của anh, vinh quang của anh, sự nghiệp của anh, mọi thứ đều bị tôi lấy đi, cho nên anh ghen tị tôi!”
“Không phải.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu.
“Không chỉ như thế, anh đã lớn tuổi, tôi lại còn trẻ, tiền đồ tôi một mảnh sáng lạng. Anh già đi, anh không cơ hội!” A Nhạc chắn ở cửa thang máy, ngăn nam nhân ở trong thang máy.
“……” Lâm Mộ Thiên thật sự không muốn nghe Nhạc khiêu khích, loại hành vi ngây thơ này, ở trong mắt nam nhân không có chút ý nghĩa.
Nhìn thấy nam nhân không nói lời nào, A Nhạc càng thêm tức giận, hắn thẹn quá thành giận rống nam nhân: “Anh không cần giả ngu, giả trầm mặc, anh có ý gì chứ? Tôi không xứng cùng anh nói chuyện sao? Kỳ thật anh khó chịu như vậy, quan trọng nhất vẫn là vì Thư Diệu, đúng không?!”
Mi mắt nam nhân run rẩy, sắc mặt cũng trở nên kém, A Nhạc chẳng những giáp mặt chế nhạo y, thậm chí càng nói càng thái quá, càng nói càng vớ vẩn. Hắn hoàn toàn vặn vẹo ý tứ của y, nói y không chịu nổi như vậy, vô sỉ như vậy……
Tại sao mỗi người đều phải xuyên tạc ý tứ của y, giống như y làm gì cũng sai, làm gì cũng không đúng, vậy muốn y thế nào? Chẳng lẽ còn phải dựa theo ý người khác đi sống sao?
Nam nhân giật giật miệng, giọng điệu trở nên kiên định: “Mời cậu tránh ra, nơi này là công ty, nếu để cho đồng nghiệp nhìn thấy cậu như vậy, đối với cậu không có gì tốt. Cậu là ngôi sao, cậu cũng cần phải chú ý trường hợp.”
“Anh?!” A Nhạc giận trừng nam nhân.
“Ở trước mặt công chúng, cậu cần duy trì hình tượng cá nhân, cậu biết vì sao đến giờ cậu vẫn ở vị trí này không thể đi lên không?” Đây là lúc nam nhân phản kích.
“Đó là vì cậu quá kiêu ngạo!”
Nam nhân nói một hơi những lời mà lão tiền bối nói với người mới, A Nhạc không nói gì để phản bác, thậm chí còn nhìn nam nhân với cặp mắt khác xưa, hắn căn bản không nghĩ tới nam nhân sẽ nói ra những lời như vậy.
A Nhạc sửng sờ đứng ở cửa thang máy, nam nhân lập tức rời đi.
Chiều hôm đó, nam nhân sau khi từ công ty trở về liền trực tiếp “hoá trang” một chút đi siêu thị, nam nhân bao lớn bao nhỏ từ siêu thị đi ra, đang chuẩn bị về nhà nấu cơm.
Lúc nam nhân ở trạm chờ xe, nhìn thấy khu thương mại đối diện có một chiếc xe sang quen thuộc đang đứng, tiếp theo liền thấy Lâm Việt một thân soái khí, cùng An Lâm một thân hàng hiệu từ trong xe đi ra.
Xe liền dừng ở trước cửa khách sạn xa hoa của Thư Diệu trước kia, có chuyên gia thay Lâm Việt đậu xe và dẫn đường. Hai người xuất hiện dẫn tới phần đông người qua đường ghé mắt, còn có phóng viên chờ ở gần đó ra sức chụp ảnh. An Lâm tự nhiên kéo tay Lâm Việt, hai người tiến vào khách sạn, mà ngoài cửa vệ sĩ đang ngăn cản phóng viên.
Nam nhân cầm theo bao lớn bao nhỏ, còn che che lấp lấp lo lắng phóng viên phát hiện y. Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nam nhân bản năng nhìn nhìn hai bao đồ trên tay mình.
Xem ra đêm nay Lâm Việt sẽ không về nhà ăn cơm. Ngay lúc nam nhân có chút thất vọng, di động trong túi không ngừng chấn động. Vì nam nhân để điện thoại ở trong túi áo, điện thoại chấn động đụng tới ngực y, đụng tới nhũ thủ mẫn cảm của y khiến y thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, ngay cả đồ trên tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Nam nhân luống cuống tay chân tiếp điện thoại, hơi thở có chút không xong, lại mang theo một chút ngượng ngùng hỏi: “Thanh Dương, cậu tìm tôi có chuyện gì?”