Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 281 :

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


“Tôi cứ nghĩ là ai, thì ra là anh sao, đã trễ thế này anh còn tìm tới ông chủ chúng tôi, như vậy thật không tiện. Anh cũng không phải không biết, gần đây anh thế nhưng là đầu đề của các bài báo, thật là nổi. Nếu ông chủ chúng tôi bị anh liên lụy vào chuyện này, anh phụ trách được sao?” An Lâm nhìn thấy Lâm Mộ Thiên đã không ưa, lại nhìn thấy toàn thân nam nhân đều bị xối, Lâm Việt lại đối với y xa cách, khiến cô nói càng không hề khiêm tốn: “Anh cũng không phải không biết miệng người đáng sợ, ông chủ chúng tôi cũng không giống anh.”



Nam nhân không nói được một lời đứng ở tại chỗ, tiếng mưa tí tách rơi gõ đến tâm y. Lời nói của An Lâm thật đả thương người, nam nhân không muốn để ý tới nhưng nghe vậy cũng rất giận.



An Lâm được một tấc lại muốn tiến một thước còn muốn nói, Lâm Việt lạnh lùng mở miệng bảo cô câm miệng. An Lâm không dám tiếp tục, chỉ có thể đứng ở một bên dùng ánh mắt châm chọc nhìn nam nhân. Nam nhân cũng không thích An Lâm, vì người đàn bà này đối với y trước giờ cũng không thân mật.



“Cút.” Lâm Việt lạnh lùnh mở miệng, ánh mắt thản nhiên của hắn lộ ra vài tia hàn ý.



“Có nghe thấy không, ông chủ bảo anh cút, còn đứng ở trong này làm cái gì?!” An Lâm chỉ vào nam nhân, bất mãn quát lớn. Nam nhân căn bản không muốn để ý tới cô, đã đến tình trạng này, vô luận thế nào cũng được, nam nhân không muốn đi tranh chấp, cũng không muốn đi để ý tới người khác vô duyên vô cớ khiêu khích y.



Vào lúc này Lâm Việt lại vươn tay, kéo lại nam nhân đang muốn chạy, hắn đem nam nhân từ trong mưa kéo lại, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn về phía An Lâm: “Tôi bảo cô cút, chuyện của tôi, không cần người ngoài xen mồm vào.”



“Ông chủ……”



An Lâm còn muốn nói, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia của Lâm Việt khiến cô chỉ có thể từ bỏ. An Lâm bị lời nói quyết tuyệt của Lâm Việt khiến cho không nói nên lời, cuối cùng cũng chỉ có thể tự tìm mất mặt rời đi. (đáng kiếp >’’<)



Lâm Việt cúi đầu nhìn về phía nam nhân, nhìn thấy hai má ướt át của nam nhân, cùng mái tóc ướt đãm kia, hắn không tự chủ được có chút đau lòng, hắn vẫn không có biện pháp mặc kệ nam nhân.



Nhìn thấy nam nhân không có động tác gì, cũng không có nhìn hắn, đáy mắt mờ mịt có chút thương cảm.



Lâm Việt không dấu vết thở dài một hơi: “Muốn đi vào không?” Giọng hắn hạ thấp vài phần, cùng với tiếng giọt mưa không ngừng rơi, chấn động tâm nam nhân.



“Không vào, điều tôi muốn nói cũng nói xong rồi, tôi cần phải trở về.”



Cuối cùng, Lâm Việt không thèm bận tâm nam nhân cự tuyệt, vẫn đem nam nhân mang vào trong nhà. Bên ngoài mưa rất lớn, nam nhân muốn chạy cũng không được, Lâm Việt bảo y ở trong này nghỉ ngơi một đêm rồi trở về. Nam nhân tính tình ôn hòa cũng tiếp nhận đề nghị của Lâm Việt, nhưng đêm đó, bọn họ đều ngủ mỗi người mỗi nơi, không có làm ra chuyện gì vượt rào.



Sáng hôm sau.



Lâm Việt nói với nam nhân, quyết định về sau cũng không đối với nam nhân làm ra chuyện kia nữa, hơn nữa tiếp nhận đề nghị trước đó của nam nhân. Hắn đáp ứng sinh cho Lâm gia đứa con, sự tình tới quá đột nhiên, nam nhân lúc đầu còn có chút sững sờ bởi vì không biết nguyên nhân gì thúc đẩy Lâm Việt quyết định, nhưng nam nhân không có phản đối.




Nam nhân chậm rãi gật đầu: “Cậu đã đưa ra quyết định, cũng lựa chọn xong người, tôi đây cũng không phản đối.” Y không có lập trường phản đối, hơn nữa, Lâm Việt lập gia sinh đứa nhỏ không phải là hy vọng của y sao?



Hy vọng em trai có thể qua một cuộc sống bình thường, ít nhất có một gia đình, có một người vợ ôn nhu, cùng một cục cưng đáng yêu. Đây đều là những điều mà nam nhân từng kỳ vọng, chuyện y không thể làm được, y hy vọng Lâm Việt có thể.



Lâm Việt tinh tế thưởng thức hồng rượu, hồng rượu thượng đẳng giờ phút này uống vào lại mang theo nhàn nhạt chua xót. Lâm Việt trầm mặc buông ly rượu, hai tay nam nhân khẩn trương nắm vào nhau.



“Lâm Việt……” Giọng nam nhân rất thấp: “Cậu tính khi nào thì kết hôn?” Hỏi ra miệng lại cảm thấy lo lắng.



“Anh muốn khi nào em kết hôn, lúc nào thì nên kết hôn, tất cả em đều dựa theo ý của anh mà làm.” Lâm Việt buông ly rượu, hắn lưu ý biểu tình của nam nhân, phát hiện nam nhân nhíu mày. Hắn dành trước khi nam nhân mở miệng, tao nhã trả lời: “Anh hai, anh cả như cha, kết hôn là chuyện lớn, em hẳn phải nói trước với anh, anh có ý kiến gì cũng có thể đưa ra.”



“Tôi không ý kiến……” Nam nhân lắc đầu.



“Anh cảm thấy cô ấy thế nào, phù hợp với tiêu chuẩn của anh không?”



“Có thể……” Nam nhân thấp giọng trả lời.



“Vậy.. anh hai, anh cảm thấy, em và cô ấy cùng một chỗ sẽ hạnh phúc sao?” Lúc Lâm Việt kêu “ anh hai”, hai chữ kia nghiến rất nhẹ.



“ Có thể……” Nam nhân chần chờ dùng giọng mũi nhẹ nhàng đáp.



“Như vậy, anh hai, em sẽ dựa theo ý của anh làm.” Lâm Việt rũ mắt, che dấu tiếc nuối trong mắt. Hắn hy vọng nam nhân phản đối, hy vọng nam nhân để ý, nhưng nam nhân cũng không thèm đố kỵ.



Nam nhân Lâm Mộ Thiên này lúc cùng hắn làm tình, chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không có sao?!



Nam nhân không nói gì, Lâm Việt cho rằng nam nhân cam chịu, hắn thay nam nhân rót một ly hồng rượu: “Uống hết ly rượu này, chúng ta về sau cũng chỉ là anh em, anh vĩnh viễn là anh hai em, em vĩnh viễn là em trai anh. Anh muốn em thay anh hoàn thành nguyện vọng của anh, em cũng nguyện ý nhận, chỉ cần anh đừng hối hận thì em đều có thể đáp ứng anh……”



“……” Nam nhân ngây ngẩn cả người.