Đại Tình Hiệp

Chương 14 : Hoa rơi hữu ý

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


Giữa lúc Tư Đồ Ngọc đang tìm lối thoát để khỏi lộ hình tích lai lịch thì Trình Di Siêu đã cười nói :



- Dáng dấp như ngọc, thân mình như rồng, vị Tư Đồ huynh của tại hạ đây chẳng lẽ không đáng với danh hiệu Ngọc Long kiếm khách hay sao?



Thạch Mại Sùng nói :



- Vừa rồi Trình đại hiệp có nói Tư Đồ lão đệ đã một mình một ngựa xông pha lên Tam Ác trang, lại giết cả Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt với đường gươm tuyệt diệu phải không?



Tư Đồ Ngọc cười nói :



- Đấy là một việc nhỏ có đáng gì đâu.



Thạch Mại Sùng cười nham hiểm nói :



- Ở lục lâm phương Bắc thì Nghi Sơn tam ác đều là những nhân vật có địa vị cao, danh tiếng lừng lẫy, công lực của Tư Đồ lão đệ cao siêu như vậy thì thanh kiếm lão đệ sử dụng tất nhiên phải là vật phi phàm, lão đệ có thể lấy ra cho Thạch Mại Sùng này được chiêm ngưỡng một chút không?



Tư Đồ Ngọc sớm đã đoán ra vị Tài Sát Thạch Mại Sùng này đã do ngoại hiệu Ngọc Long kiếm khách của chàng mà đem lòng ngờ vực chàng là đệ tử của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, và bên mình chàng thế nào cũng có thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm của ân sư, là một vật đã làm chấn động quần ma năm xưa.



Cho nên giờ đây Tư Đồ Ngọc nghe đối phương đánh tiếng liền lập tức lấy ở trong người ra một lưỡi dao sáng loáng, rồi đưa sang cho Thạch Mại Sùng, mỉm cười nói :



- Thạch Tài Thần, ngọn đao này tại hạ vẫn quen dùng, đây có lẽ cũng là vật rất quý, nhưng chỉ tiếc rằng không được rõ lai lịch chất liệu của nó như thế nào, dám mong Thạch Tài Thần chỉ giáo cho tại hạ thì xin đội ơn vô cùng.



Thạch Mại Sùng đỡ lấy lưỡi dao xem qua, rồi trợn mắt nói :



- Ngọn dao này là dùng một cái sừng nhọn của con Hàn Tây mà chế luyện thành, chứ không có pha trộn với các loại kim thuộc tạp chất gì cả. Nó không những sắc bén vô cùng, mà lại còn có thể dùng để trừ độc nữa, kể ra nó cũng quý lắm đấy. Vì sao Tư Đồ lão đệ lại may mắn có được như vậy?



Vừa nói, Thạch Mại Sùng vừa mỉm cười thản nhiên đưa trả cây Hàn Tây Sát cho Tư Đồ Ngọc, không có vẻ gì là thèm thuồng muốn chiếm đoạt ngọn đao ấy cả.



Tư Đồ Ngọc mới có được ngọn đao mà Thạch Mại Sùng ca ngợi là quý báu đó, chàng chưa được biết lai lịch và chỗ diệu dụng của nó như thế nào, được Thạch Mại Sùng giải thích cho như vậy, chàng đâm ra cao hứng, mỉm cười nói :



- Tại hạ có việc ở miền Nam hoang, chẳng may giữa đường gặp phải Kim Tiên độc chướng nổi lên dữ dội, may mà cứu được tính mạng của một ông lão đi săn. Ông lão đi săn ấy mới tặng cho tại ha lưỡi dao này để cảm ơn, tại hạ đã nhiều lần từ chối mà cuối cùng cũng đành phải chấp nhận.



Thạch Mại Sùng khen :



- Lão đệ thật là có duyên lắm, vật quý báu trên đời đó dù có cầu mong như thế nào cũng không được, mỗ có thể nói, trừ những món binh khí quý báu nhất xưa nay như Thất Bảo đao, Như Trường kiếm thời cổ và hiện nay, ngoài thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, và ngọn Hàn Nguyệt Côn Ngô đao của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm ra, thì không có ngọn đao nào có thể quý hơn lưỡi đao Hàn Tây này.



Lúc ấy, Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh bỗng quắc mắc căm hờn, trầm giọng hỏi Tư Đồ Ngọc :



- Nếu nói như vậy, thì Tư Đồ bằng hữu tới Lạc Hồn nhai này là để truy sát sư muội Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ của mỗ đây à?



Tư Đồ Ngọc cười đáp :



- Hai tiếng truy sát đó, nói khó nghe lắm, tại hạ với Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ xưa nay không oán không thù, nhưng ngược lại, Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình đại hiệp đây mới không thể nào tha thứ cho nàng được.



Tra Nhị Minh trợn mắt nhìn Trình Di Siêu nói :



- Trình đại hiệp, vì việc gì mà đại hiệp không thể tha thứ cho tiểu muội Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ của mỗ được?



Trình Di Siêu mủi lòng nước mắt đọng, cao giọng đáp :



- Bào huynh của tại hạ đã bị Điền Cổ Lệ hãm hại một cách đau thương.



Tư Đồ Ngọc ánh mắt sáng ngời, xen lời nói :



- Tra phó tổng trại chủ, các hạ với Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ chẳng qua chỉ có tình sư huynh muội, thế mà vừa rồi các hạ lại lên tiếng chất vấn chúng tôi về việc truy sát sư muội của các hạ, chẳng lẽ Trình đại hiệp báo thù cho đại huynh của mình lại không được đem hết sức ra để làm tròn bổn phận hay sao?



Câu nói của Tư Đồ Ngọc kể ra cũng lợi hại, cho nên con người ăn nói linh lợi như Tra Nhị Minh cũng phải đớ lưỡi ra và lộ vẻ bẽn lẽn. Mộ Dung Lâm thản nhiên tươi cười, nhìn Tư Đồ Ngọc cất tiếng hỏi :



- Tư Đồ huynh, Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ chưa có tới Lạc Hồn nhai đại trại này, chúng tôi quả thật không biết việc ở Nghi Sơn Tam Ác trang ra sao?



Tư Đồ Ngọc hỏi vặn lại :



- Có thật như vậy không?



Mộ Dung Lâm dựng ngược cặp mày liễu, nghiêm nét mặt lại nói :



- Tư Đồ huynh, Mộ Dung Lâm này thân làm lãnh tụ của giới lục lâm phương Nam, có lẽ nào lại ăn nói bừa bãi không có sự thực như thế? Nếu tôi đã dám cho Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ ở lại đại trại này thì đương nhiên là phải chịu hết trách nhiệm chứ, tôi đâu có sợ gì mà không dám bảo vệ cho nàng ấy?



Tư Đồ Ngọc mỉm cười hỏi :



- Mộ Dung tổng trại chủ nói vậy, thì nếu như Điền Cổ Lệ có tới đây xin nương thân, Tổng trại chủ cũng không chịu nhận, có phải như vậy không?



Mộ Dung Lâm tươi cười nói :



- Tôi là bậc chí tôn của lục lâm phương Nam này, còn nàng ấy là nhân vật hắc đạo ở phương bắc, thì có lẽ nào nàng ấy lại chịu tới quỳ lụy tôi như thế?



Di Siêu xen lời hỏi :



- Nếu vạn nhất Điền Cổ Lệ tới đây thì sao?



Mộ Dung Lâm cười đáp :



- Chuyện ấy còn phải xem tâm tình của tôi lúc ấy như thế nào mới có thể quyết định được. Có điều tôi đã biết Điền Co Lệ và Trình đại hiệp có mối thù lớn, thì nếu tôi thâu nhận nàng, Trình đại hiệp còn muốn rửa hận cứ thanh toán ngay Mộ Dung Lâm này là được.



Di Siêu thấy Mộ Dung Lâm nói như vậy cũng có phần hữu lý, chàng liền gật đầu cười nói :



- Nếu Mộ Dung tổng trại chủ đã nói như vậy, thì Di Siêu này với Tư Đồ Ngọc xin cáo biệt ở nơi đây.



Lúc bấy giờ Mộ Dung Lâm tuy không có ý đối địch với Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu, nhưng bởi vì trong lòng đã say đắm gương mặt tuấn tú của Tư Đồ Ngọc, cho nên mới muốn lưu hai người lại ở trong trại để có thì giờ gặp gỡ chàng nhiều hơn. Cho nên Mộ Dung Lâm liền đưa mắt liếc nhìn Tư Đồ Ngọc tươi cười nói :



- Thôi hãy gác chuyện Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ sang bên đã, chúng ta đều là những nhân vật võ lâm, chẳng lẽ Trình đại hiệp với Tư Đồ huynh lại khinh rẻ Mộ Dung Lâm này đến như thế ư, mà không cho tôi được hết sức tiếp đãi một phen.
- Không phải là tặng vật hậu hỷ gì lắm, mà chỉ là một kỷ vật sơ sài thôi. Tư Đồ huynh nói gì dám hay không dám cho tôi buồn lòng?



Nói xong, quả nhiên Mộ Dung Lâm giơ tay ra ném một tập giấy mỏng cho Tư Đồ Ngọc. Tư Đồ Ngọc giơ tay ra tiếp lấy cuốn giấy ấy thì Mộ Dung Lâm liền mỉm cười cáo biệt, rồi tung mình giở khinh công ra lướt thẳng về Lạc Hồn nhai.



Tư Đồ Ngọc cau mày nói :



- Tại sao nàng lại đưa cho tôi cuốn vở như thế này, làm sao mà trả lại nàng được? Thực khó xử quá, vừa nói là nàng đã quay đi ngay như vậy.



Trình Di Siêu đáp :



- Cuốn giấy mỏng nhưng tình ý lại dày biết bao... Tư Đồ Ngọc huynh đã nhận rồi thì làm sao mà trả lại được? Huynh không nên phụ tấm lòng tốt của vị Cửu Độc Phong Vương...



Tư Đồ Ngọc gượng cười một tiếng, xen lời nói :



- Trình huynh chớ nên ăn nói bậy bạ, huynh hãy thử coi cuốn giấy này xem nó là vật gì!



Trình Di Siêu mỉm cười nói :



- Vật này rõ ràng lắm, chẳng cần coi cũng đoán ra được.



Tư Đồ Ngọc không tin, trợn mắt nói :



- Có thực Trình huynh đã đoán ra được rồi không, đệ không tin huynh lại có bản lãnh ghê gớm đến như thế!



Trình Di Siêu cười nói :



- Trước khi để cho đệ đoán, thì trước hết xin Tư Đồ huynh hãy cùng tiểu đệ nghiên cứu hai sự việc này đã.



Tư Đồ Ngọc nói :



- Hai việc gì thế, xin Trình huynh cứ nói ra để chúng ta cùng thảo luận với nhau.



Trình Di Siêu mỉm cười nói :



- Ngày hôm nay chúng ta đã một phen đàng hoàng và một phen ám muội, vị chi là hai phen tất cả, xông vào Lạc Hồn nhai đại trại. Tiểu đệ nhận thấy lối kiến trúc ở trong trại không phải tầm thường, mà hình như có chứa đựng một Kỳ Môn Trận Pháp của Âm Dương Sinh Khắc, Tư Đồ huynh có nhận ra như thế không?



Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :



- Trình huynh nói đúng lắm, cứ nghe câu chuyện của Mộ Dung Lâm với Thạch Mại Sùng cũng đủ biết trên Lạc Hồn nhai đại trại kiến trúc các phòng ốc theo một trận pháp, mà lại là trận pháp xưa kia Thiên Diện Nhân Yêu Hồ Quốc Tân đã mất không biết bao nhiêu tâm lực để sáng tác ra, đó là Thiên Môn Quỷ Tỏa trận đấy.



Trình Di Siêu nói :



- Thiên Môn Quỷ Tỏa trận là một trong bốn đại ác trận danh tiếng lừng lẫy trong võ lâm, tuy Mộ Dung Lâm còn thiếu hai môn pháp vật trọng yếu là Ô Kim Quỷ Luyện và Ô Lương Quỷ Tỏa, cho nên không thể phát huy hết những chỗ diệu dụng của trận pháp được, nhưng oai lực kể cũng đã lợi bại ghê gớm rồi. Tư Đồ huynh cứ thử nghĩ coi, tại sao hai anh em chúng ta hai lần lên núi mà không thấy nguy hiểm gì, rồi lại được an toàn mà lui ra.



Tư Đồ Ngọc nghĩ giây lát mỉm cười nói :



- Tiểu đệ thấy rằng cái danh tiếng Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh của Trình huynh quá cao, nên lũ quần ma quá khiếp sợ, mới không dám vô lễ như vậy.



Trình Di Siêu nhíu mày, gật đầu nói :



- Tiểu đệ cho đó cũng là một lý do, nhưng đây chỉ là lý do thứ nhất để chúng ta có thể an toàn ra khỏi Lạc Hồn nhai đại trại, bởi vì Trình Di Siêu tự biết rằng cái ngoại hiệu Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh của tiểu đệ cao lắm cũng chỉ có thể khiến cho Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh e dè mà thôi.



Tư Đồ Ngọc hỏi :



- Cứ theo con mắt nhận xét cao minh của Trình huynh, thì sự anh em chúng ta an toàn rời khỏi Lạc Hồn nhai đại trại lần thứ hai này, thì là vì lý do gì?



Trình Di Siêu cười nói :



- Tiểu đệ thấy lần thứ nhất có lý do, mà lý do này chính là chiêu bài Trình đại hiệp của tiểu đệ. Còn lần thứ hai này thì hoàn toàn phải nhờ cậy vào ba tiếng “Tư Đồ huynh” của huynh.



Tư Đồ huynh nghi ngờ hỏi :



- Trình Ngọc nói vậy là có ý gì?



Trình Di Siêu mỉm cười nói :



- Tư Đồ huynh định hỏi thật hay là giả đó! Chẳng lẽ huynh lại không nhận ra được một sự việc là vị thủ lĩnh của lục lâm phương Nam, Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đã say mê cái vẻ tuấn tú và tài nghệ phi phàm của huynh hay sao?



Tư Đồ Ngọc thực sự là không biết rõ điều bí ẩn này, nhưng sau khi nghe Trình Di Siêu nói rồi, chàng nhớ lại liền đỏ ửng mặt lên cắn môi im lặng.



Trình Di Siêu cười nói :



- Rõ điểm thực sự đó, tiểu đệ mới suy rộng ra, tiểu đệ đoán rằng cuốn giấy mà Mộ Dung Lâm vừa ném tặng cho Tư Đồ huynh đó nhất định phải là Tương Tư Thảo.



Tư Đồ Ngọc ngơ ngẩn hỏi :



- Tương Tư Thảo, là cây thuốc à, chữa được những chứng bệnh gì?



Trình Di Siêu phì cười nói :



- Tư Đồ huynh có vẻ như là chưa bước vào tình trường bao giờ cho nên mới không hiểu cái thuật ngữ Tương Tư Thảo là gì như vậy. Tương Tư Thảo là thư tình đấy, tuy nó không phải là cây thuốc, nhưng nó lại chuyên trị về căn bệnh tương tư.



Tư Đồ Ngọc đỏ mặt tía tai, rồi ném ngay cuộn giấy vào trong đám cỏ rậm, cau mày cười nhạt nói :



- Mộ Dung Lâm thật vô duyên quá, ai mà có hơi sức đâu đi đọc thơ tình như vậy?



Trình Di Siêu chạy tới nhặt cuộn giấy, vừa mở ra đọc vừa mỉm cười nói :



- Tư Đồ huynh bạc bẽo quá, nếu quả là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, huynh cũng cứ coi xem Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đã viết những lời lẽ thiết tha gì trong cuốn giấy chứ.