Đại Tình Hiệp

Chương 15 : Ôm cây đợi thỏ

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


Tư Đồ Ngọc lắc đầu nói :



- Trình huynh muốn coi thì cứ coi đi còn đệ thì không có hứng thú ấy đâu.



Tư Đồ Ngọc vừa dứt lời thì Trình Di Siêu bỗng kêu ồ lên một tiếng thất kinh nói :



- Tư Đồ huynh, đệ đoán sai rồi, cuộn giấy này không phải là thư tình nhưng lại có quan hệ mật thiết đối với huynh.



Tư Đồ Ngọc nghe thấy Trình Di Siêu nói vậy, bèn lấy lại cuộn giấy trong tay Trình Di Siêu, chăm chú đọc.



Quả nhiên cuộn giấy không có một hàng chữ nào cả, chỉ vẽ mỗi một bức đồ hình thực là tinh mật, trên đồ hình đường lối chi chít, chẳng khác nào mạng nhện.



Tư Đồ Ngọc vừa coi vừa ngạc nhiên hỏi :



- Kỳ lạ thực, bức đồ hình này là cái gì thế, chẳng lẽ bức đồ hình này lại là Thiên Môn Quỷ Tỏa trận mà Mộ Dung Lâm bày ở trên đỉnh núi Lạc Hồn nhai đại trại ư?



Trình Di Siêu cầm lấy bức hình nhìn thực kỹ rồi lắc đầu nói :



- Bức đồ hình này tuy là trận pháp thực, nhưng không phải là Thiên Môn Quỷ Tỏa trận.



Tư Đồ Ngọc cướp lời nói :



- Tiểu đệ cũng nhận thấy như thế, chúng ta hay quen lên núi, thì trong đầu óc đã có một ấn tượng về sự bố trí, kiến truc các phòng ốc ở trên Lạc Hồn nhai đại trại, thấy nó hoàn toàn khác biệt với bức đồ hình này.



Trình Di Siêu cau mày trầm ngâm giây lâu rồi mới nói :



- Tư Đồ huynh, đệ không nói chơi đâu, cứ nhìn cách Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm có cảm tình với huynh, thì bức đồ hình này giá trị phải lớn lao lắm, chúng ta cần dùng đến nó rất nhiều.



Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :



- Trình huynh hãy chịu có mất công nghiên cứu thử xem bức đồ hình này dùng để làm chi...



Trình Di Siêu suy nghĩ giây lâu rồi nói :



- Sự việc không đầu đuôi này, thì trong nhất thời làm sao mà có thể nhìn thấy cho được, Tư Đồ huynh hãy giữ lấy cất kỹ đi để rồi sau chúng ta sẽ thảo luận lại.



Tư Đồ Ngọc kêu “Ồ” lên một tiếng, trợn mắt hỏi :



- Trình huynh thấy bức đồ hình này giá trị đến nỗi phải cất kỹ đi hay sao?



Trình Di Siêu nghiêm nét mặt lại đáp :



- Đâu phải chỉ có giá trị nên cất kỹ nó, mà Tư Đồ huynh còn phải sớm tối đem ra đọc thật kỹ, làm sao nhớ nó vào trong óc mới được, khi đã thuộc lòng rồi, thì có thể sẽ xúc động đến linh cơ, mà huynh sẽ nhận ra chỗ diệu dụng của nó. Hơn nữa sau này, vạn nhất huynh bị vây khốn trong trận pháp phức tạp thì cũng biết đường mà ứng phó.



Tư Đồ Ngọc bật cười nói :



- Tiểu đệ xin tuân mạng, nhưng đệ vẫn không hiểu tại sao Trình huynh lại coi trọng bức đồ hình này như vậy? Hoặc giả Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm định đùa cợt tiểu đệ đây chăng?



Vừa nói, Tư Đồ Ngọc vừa gấp bức đồ hình lại giấu ở trong người.



Trình Di Siêu cười nói :



- Tư Đồ huynh cứ yên tâm, Mộ Dung Lâm không đùa cợt đâu. Tiểu đệ nói bức đồ hình mà nàng tặng huynh có một giá trị cực lớn. Lời nói của đệ không phải là nói bậy đâu. Bởi vì...



Tư Đồ Ngọc đăm đăm nhìn Trình Di Siêu, nói :



- Bởi vì sao? Trình huynh không nói dứt câu đi?



Trình Di Siêu đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc rồi mới mỉm cười, nói :



- Bởi vì mỗi khi các cô gái đã cảm ai, thì đối với người đó rất là chăm sóc trìu mến. Nay Mộ Dung Lâm đã mang cả cái chuyện đại bí mật là việc Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ hiện có mặt tại Lạc Hồn nhai đại trại tiết lộ cho anh em chúng ta biết, thì nàng đã có lòng tốt lắm rồi, làm sao mà nàng còn có thể đưa cho huynh một bó giấy vô dụng để đùa cợt được?



Tư Đồ Ngọc gượng cười, lắc đầu nói :



- Dù cho sự phán đoán của Trình huynh có không sai chút nào đi chăng nữa, thì tiểu đệ cũng không có cách gì mà chấp nhận tấm thịnh tình của Mộ Dung Lâm được. Để giải quyết xong cái việc Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ rồi, chúng ta sẽ trở lại Lạc Hồn nhai đại trại, tiểu đệ sẽ trả lại bức đồ hình này cho nàng ta.



Trình Di Siêu đăm đăm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Ngọc chậm rãi hỏi :



- Tư Đồ huynh, có phải huynh khinh bỉ Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm là người lục lâm...



Trình Di Siêu chưa nói dứt câu, Tư Đồ Ngọc đã lắc đầu, cướp lời :



- Sao Trình huynh lại nói vậy, ở trong võ lâm thì môn phái cũng đều một nguồn gốc. Trong Bạch đạo thiếu gì những hạng tán tận lương tâm, trong khi bên Hắc đạo nào phải không có những người trong sạch, tâm hồn cao thượng...



Trình Di Siêu nghe nói tới đây, xen lời :



- Tư Đồ huynh đã là người phóng khoáng như vậy, thì sao lại không chấp nhận Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm? Nàng đã có lòng đối với huynh lắm cơ mà? Nàng là người mà phong tư và công lực đều được cả, nếu có thể đưa nàng về nẻo chánh...



Tư Đồ Ngọc không để cho Trình Di Siêu nói đứt câu, đã lắc đầu gượng cười cướp lời :



- Trình huynh có chỗ không biết. Tiểu đệ...



Trình Di Siêu như hiểu ra, cắt ngang lời Tư Đồ Ngọc :



- Đệ hiểu rồi! Phải chăng Tư Đồ huynh đã có bạn đường rồi?



Tư Đồ Ngọc lắc đầu, Trình Di Siêu lại cười nói :



- Nếu huynh đã không có người bạn đường thì ắt là phải có một người bạn tri âm, hai bên hiểu rõ tình ý của nhau chứ?
- Trình đại hiệp nói gì vậy, chẳng lẽ lời tại hạ nói có điều gì thất thố không đúng sự thực chăng?



Trình Di Siêu lấy tay chỉ Tư Đồ Ngọc rồi lại chỉ vào người chàng lớn tiếng nói :



- Tư Đồ huynh và tại hạ đây ngay hôm qua lúc từ biệt các vị may mắn được Mộ Dung Lâm tổng trại chủ có lòng tốt tự đưa tiễn tới dưới chân Lạc Hồn nhai, tại hạ thiết nghĩ Tài Sát Thạch Mại Sùng có mối giao tình rất hậu với chư vị, thì làm sao mà Thạch lão nhân gia lại một mình trở về Quát Thương mà không có người tiễn chân được?



Tra Nhị Minh kêu “Ồ” lên một tiếng, mỉm cười nói :



- Trình đại hiệp hiểu lầm ý tại hạ rồi, câu tại hạ nói Thạch lão nhân gia một mình trở về Quát Thương, là có ý nói lão nhân gia đã đi rồi, chứ còn việc lễ phép ở trên giang hồ, thì làm sao mà để sơ sót được? Mộ Dung tổng trại chủ của chúng tôi đã đưa tiễn Thạch lão nhân gia ra mười dặm.



Tư Đồ Ngọc cười thầm trong bụng, vì Tra Nhị Minh đã hoàn toàn đặt điều ra mà nói, thế mà còn không biết xấu hổ.



Trình Di Siêu vờ như không biết, thản nhiên hỏi tiếp :



- Sau khi Mộ Dung tổng trại chủ tiễn khách tới mười dặm, thì có trở về không?



Tra Nhị Minh lắc đầu đáp :



- Mộ Dung tổng trại chủ không trở về nữa, thì vừa rồi tại hạ đã cho Tư Đồ bằng hữu biết là Tổng trại chủ đã rời khỏi đại trại rồi mà Tư Đồ bằng hữu vẫn không chịu tin.



Trình Di Siêu xòe chiếc quạt Âm Dương Bão Phiến ở trong tay ra kêu đến “xoạt” một tiếng, cặp mắt sáng như điện nhìn chòng chọc vào Tra Nhị Minh, cặp mày kiếm dựng ngược, miệng cười nhạt, mặt lộ vẻ khinh bỉ...



Tra Nhị Minh thấy thái độ của đối phương như vậy vội thối lui một bước, ngạc nhiên hỏi :



- Trình đại hiệp, tại sao đại hiệp lại cười như vậy?



Trình Di Siêu nói :



- Ta cười là cười Tra phó tổng trại chủ, dẫu là người nham hiểm quỷ quyệt mà cuối cùng cũng để lòi đuôi chồn ra.



Tra Nhị Minh làm ra vẻ ngơ ngác hỏi :



- Để lộ đuôi chồn? Tra Nhị Minh này làm gì mà Trình đại hiệp lại nặng lời như vậy?



Trình Di Siêu thản nhiên nói :



- Các hạ còn muốn chối quanh nữa hay sao? Ta hãy hỏi các hạ rằng, sau khi Mộ Dung tổng trại chủ đưa tiễn khách, rồi không trở về núi, thì tại sao các hạ biết Mộ Dung tổng trại chủ đã tiễn chân Tài Sát Thạch Mại Sùng ra xa mười dặm?



Tra Nhị Minh cứng lưỡi, mặt đã lộ ra vẻ bối rối, y không thể nào ngờ được đối phương lại hỏi ngược ngạo như vậy, đành ngập ngừng nói :



- Chuyện này... chuyện này...



Trình Di Siêu cười nhạt nói :



- Mộ Dung tổng trại chủ, hiển nhiên là đã rất cần đến Tài Sát Thạch Mại Sùng để lấy được Ô Kim, Hàn ngọc và Hỏa Long châu, để hợp lại chế thành Ô Kim Quỷ Luyện, với Ôn Lương Quỷ Tỏa, cho Thiên Môn Quỷ Tỏa trận không thiếu một chất gì, có thể phát huy hết được oai lực, thì chẳng lẽ Mộ Dung tổng trại chủ lại không đi theo Tài Sát Thạch Mại Sùng về Quát Thương để lấy vật báu hay sao?



Tra Nhị Minh gật đầu nói :



- Trình đại hiệp suy đoán như vậy, có thể...



Trình Di Siêu không đủ nhẫn nại để nghe đối phương biện minh, chàng cười nhạt ngắt ngang :



- À, có thể, như vậy thì mấy lời Tra phó tổng trại chủ vừa nói rằng Tài Sát Thạch Mại Sùng đã một mình đi về Quát Thương, chẳng phải là lời nói dối hay sao? Tra phó tổng trại chủ đã quen dối trá như vậy, chứ nếu không thì đâu dám rút dao tự vận để đánh cuộc với người khác...



Tra Nhị Minh lắc đầu nói :



- Trình đại hiệp cứ yên trí, đối với việc này tại hạ không hề nói dối chút nào, vì nếu nói dối thì tại hạ có bao giờ lại dám lấy tính mạng của mình ra đánh cuộc như thế...



Trình Di Siêu nói :



- Ta hãy hỏi các hạ, trước khi Mộ Dung tổng trại chủ đi, có dặn dò gì không?



Tra Nhị Minh tròn xoe mắt, nham hiểm cười đáp :



- Tổng trại chủ có bảo là người đã kiếm một câu chuyện đùa giỡn nhị vị chơi!



Tư Đồ Ngọc không nhịn được nữa quắc mắt hỏi :



- Tra phó tổng trại chủ nói rõ cho nghe một chút câu chuyện vui mà Mộ Dung tổng trại chủ định đùa bỡn bọn ta là chuyện gì?



Tra Nhị Minh cười nói :



- Có phải Tổng trại chủ đã cho nhị vị biết là sư muội Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ của tại hạ hiện giờ ở trong đại trại đấy không?



Tư Đồ Ngọc chưa kịp gật đầu thì Trình Di Siêu đã nhanh nhẹn lắc đầu, vì Trình Di Siêu là người có kinh nghiệm giang hồ lão luyện hơn Tư Đồ Ngọc nhiều, chàng mau miệng nói :



- Tra phó tổng trại chủ đoán sai cả rồi...



Tra Nhị Minh ngạc nhiên hỏi :



- Sao lại sai cả, sai là sai thế nào?



Trình Di Siêu làm ra vẻ phẫn nộ, giận dữ nói :



- Mộ Dung Lâm thực là một người không đàng hoàng, y thị lại bảo chúng tôi rằng Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ hiện giờ đang ẩn núp trong một ngôi chùa cách nơi đây trăm dặm rốt cục làm hại tôi với Tư Đồ huynh phải mất bao nhiêu công lao vất vả đi đi về về, mà chả được việc gì cả, chúng tôi quá giận dữ bất bình, cho nên mới tìm tới quý trại để đòi Mộ Dung tổng trại chủ phải trả cho chúng tôi một chút công đạo.



Tư Đồ Ngọc không hiểu Trình Di Siêu hành động như vậy để làm chi, nhưng cũng ngầm hiểu rằng thế nào người bạn của chàng cũng phải có dụng ý, vì vậy chàng bèn đứng yên một bên để quan sát tình hình xem sẽ biến chuyển như thế nào.