Đại Tình Hiệp

Chương 30 : Lý do đại vương

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


Tiêu Lộng Ngọc nói :



- Sư phụ của vãn bối rất ít người biết vậy để cho vị Ngọc huynh đệ này của vãn bối nêu tên tuổi sư phục cho lão nhân gia biết.



Nói xong, nàng đưa mắt nháy Tư Đồ Ngọc, có ý bảo chàng không việc gì mà phải giấu giếm, cứ nói thật ra. Cơ Hướng Vị quả nhiên quay về phía Tư Đồ Ngọc, cười hỏi :



- Lão đệ, lệnh sư là ai vậy?



Tư Đồ Ngọc nghiêng mình đáp :



- Cơ lão nhân gia vừa rồi đã nhắc qua cho Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần biết, Gia sư họ Lương, tên Thiên Kỳ, có hiệu là Hải Nhạc Du Tiên...



Cơ Hướng Vị “À” lên một tiếng, mỉm cười nói :



- Nếu thế thì đâu có phải là người xa lạ gì. Vậy lão đệ tên gì?



Tư Đồ Ngọc ứng tiếng đáp :



- Tại hạ họ Tư Đồ, tên là Ngọc. Còn vị này đây là Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ của tại hạ. Nàng là cao đồ của Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái. Nàng có một thân võ học kinh thiên động địa.



Tiêu Lộng Ngọc nguýt dài, lên tiếng mắng :



- Ngọc đệ thật là người không biết gì cả. Đứng trước mặt một nhân vật tiền bối, tại sao lại...



Cơ Hướng Vị xua tay cười nói :



- Tư Đồ lão đệ và Tiêu cô nương xin chớ coi lão phu là tiền bối. Như các vị vừa thấy đấy, nếu lão phu là bậc tiền bối của các vị thì phải xấu hổ chết.



Tư Đồ Ngọc nói :



- Cơ lão nhân gia, môn võ học “Huyền Ty Tuyệt Mạng” mà Man Sơn Mao Nữ vừa thi triển là môn công phu gì mà lợi hại như thế?



Cơ Hướng Vị gượng cười nói :



- Lão phu là người trong cuộc cho nên mụ mẫm...



Tiêu Lộng Ngọc cười đỡ lời :



- Lão nhân gia là người trong cuộc mà cũng không hay biết, thì chúng tôi đứng ở ngoài xem cũng chẳng hiểu gì cả. Nhưng vãn bối thấy rằng dẫu đứng về phương diện nào mà xét thì cái bản lãnh Huyền công của Hùng Thuần Thuần cũng không thể nào cao thâm đến mức đó đâu.



Cơ Hướng Vị thở dài nói :



- Nếu như lão phu nghe ai nói lại thì cũng khó tin, nhưng việc này lại chính mắt được thấy, thật lão phu lạ lùng quá đỗi.



Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :



- Lão nhân gia khỏi phải buồn bực như thế. Vị tỷ tỷ của tại hạ có thể nói một cái nhìn cao minh.



Cơ Hướng Vị nghe nói vội vàng quay sang Tiêu Lộng Ngọc, vòng tay cười nói :



- Xin Tiêu cô nương cho nghe cao kiến? Lão hủ xin lắng tai nghe.



Tiêu Lộng Ngọc cười nói :



- Lão nhân gia đừng có nghe Ngọc đệ nói bậy. Vãn bối có ý kiến hay ho gì đâu, mà chỉ có một kiến giải sơ sài thôi.



Cơ Hướng Vị nói :



- Tiêu cô nương khỏi cần phải quá khiêm nhượng như thế. Vừa mới được gặp cô nương, lão phu đã nhận biết cô nương là người trí tuệ mênh mông.



Tư Đồ Ngọc cao giọng nói :



- Phải đây, Ngọc tỷ tỷ là người trí tuệ mênh mông, xin cho nghe kiến giải đầy trí tuệ?



Tiêu Lộng Ngọc trừng mắt lên nhìn Tư Đồ Ngọc, rồi rất bình tĩnh thản nhiên, cười nói :



- Cơ lão nhân gia, lúc vừa rồi, khi Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần sắp tung mình lui bước, thì đã dùng mái tóc để định ám toán lão nhân gia. Xem thế đủ thấy cả về võ công lẫn tâm cơ, nàng ta đều tàn độc cả.



Cơ Hướng Vị nói :



- À, cái công lực này thì lão phu biết. Tên của nó là Quỷ Vương tiên. Nhưng Hùng Thuần Thuần là người trẻ tuổi, đã luyện được tới mức dùng mái tóc mà đánh tan đá thì thật không dễ dàng gì đâu.



Tiêu Lộng Ngọc nói :



- Vãn bối thấy rằng môn công phu Quỷ Vương tiên tuy là tàn độc nhưng cũng còn có thể khổ luyện được. Đến như môn công phu Huyền Ty Tuyệt Mạng thì tựa hồ như sức người chẳng thể nào làm được.



Cơ Hướng Vị gật đầu nói :



- Lão phu cũng nghĩ như vậy đó. Bởi vì khiến cho một cây tùng xanh tươi tốt kia, chỉ trong nháy mắt, bao nhiêu lá cành đều khô héo cả, thì nếu không làm đứt mạch cây...



Tiêu Lộng Ngọc không để cho Cơ Hướng Vị nói dứt lời, đã tươi cười, xen lời :



- Làm đứt mạch cây có hai phương thức. Giờ đây vãn bối biểu diễn ra, biết đâu sau này chẳng tìm được chỗ sơ hở của Man Sơn Mao Nữ?



Dứt lời, Tiêu Lộng Ngọc liền đưa bàn tay nhỏ nhắn ra chặn lên một thân cây tùng xanh ở gần người nàng.



Chỉ trong giây phút, cây tùng lập tức chấn động, bao nhiêu lá ở trên cây dần dần rụng cả.



Đến khi bao nhiêu lá rụng hết thì Tiêu Lộng Ngọc lại khẽ vỗ về phía cây tùng khác một chưởng.




- Tỷ tỷ càng nói càng có lý, tôi hết lòng đồng ý sẽ đi ngay Võ Di sơn đến Thiên Ma phủ luôn.



Lộng Ngọc cười nói :



- Đi thì là đi. Nhưng không biết rằng đệ đi một mình, hay là chúng ta hai người cùng đi thế?



Tư Đồ Ngọc hơi ngạc nhiên nói :



- Tất nhiên là mình hai người cùng đi rồi, tỷ tỷ chẳng đã nói từ giờ về sau không khi nào lìa tiểu đệ hay sao?



Lộng Ngọc cười đáp :



- Ngọc đệ thì được người ta mời đến để chữa thuốc, còn tỷ tỷ thì đến đó để làm chi?



Tư Đồ Ngọc cười nói :



- Tỷ tỷ cũng cứ tự nhận là một người thần y đời nay, tiểu đệ hẹn đến để cùng xem bệnh cũng được chứ sao.



Lộng Ngọc cười nói :



- Nói như thế cũng được nhưng Ngọc đệ đi với một bà lang như tôi đường dài đằng đẵng như vậy, không sợ Ngọc Kiều Nga ghen hay sao?



Tư Đồ Ngọc đỏ mặt cau mày, nói :



- Ta nói chuyện chính đính với tỷ tỷ, tỷ tỷ lại cứ nói đùa hoài. Mồm tỷ tỷ nói là Ngọc Kiều Nga ghen, nhưng thực ra chính mình ghen thì có.



Lộng Ngọc cười nói :



- Tỷ tỷ không sợ Ngọc Kiều Nga ghen, chỉ vì Thiên Ma phủ trong ấy có Tàng Vân Hác, mình lại bỡ ngỡ thì Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương lại là một người tuyệt đỉnh cao thủ. Dưới tình hình như thế mà muốn cứu nguy Trình Di Siêu ra, tỷ tỷ nên dùng cơ mưu hơn là ỷ vào võ công.



Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :



- Tỷ tỷ nói không sai chút nào?



Lộng Ngọc lại tiếp :



- Nếu mà chú trọng dùng mưu, thì nên lợi dụng Ngọc Kiều Nga, đối với Ngọc đệ rất có cảm tình, thì làm sao mà chẳng được. Hà tất phải làm cho cô ta bị khích động mà nổi ghen lên có phải là hỏng việc không?



Tư Đồ Ngọc hai mắt lấp lánh, mỉm cười nói :



- Có cách rồi. Tỷ tỷ có thể hóa trang thành một người đạo sĩ già nua, thì trông giống Biển Thước phục sinh, Hoa Đà tái thế đây. Ngọc Kiều Nga cũng không ghen nữa đâu.



Lộng Ngọc lắc đầu nói :



- Tỷ tỷ không có kinh nghiệm tiếp xúc với những lão già bao giờ, sự tiếp xúc không giống thì sao. Nếu ta cứ miễn cưỡng làm, thể nào cũng để lộ chân tướng ra.



Tư Đồ Ngọc hỏi :



- Thế tỷ tỷ định sao?



Lộng Ngọc cười đáp :



- Giả dạng làm một người đàn ông cũng không sao, nhưng ta muốn giả dạng thành một người trẻ tuổi như Ngọc đệ vậy.



Tư Đồ Ngọc cau mày nói :



- Người trẻ tuổi?



- Sao, người trẻ tuổi không được ư? Hay là chỉ có Ngọc đệ mới là người trẻ tuổi Biển Thước thôi, mà không cho ta làm người trẻ tuổi Hoa Đà sao?



Tư Đồ Ngọc lắc đầu nói :



- Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, y đạo có tinh hay không không phải là ở cái chỗ già hay trẻ, tiểu đệ chỉ sợ...



Lộng Ngọc trừng mắt lên nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ Ngọc, mỉm cười nói :



- Sợ cái gì? Ngọc đệ cứ úp úp mở mở mãi như thế, sao không nói thẳng ra?



Tư Đồ Ngọc cười nói :



- Tỷ tỷ có một vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, nếu giả dạng thành một trang thiếu niên tuấn tú thì tức chết Phan An, hổ chết Tông Ngọc đi được.



Lộng Ngọc thất cười, nói :



- Ngọc đệ cứ yên tâm, đệ đã là trang thiếu niên đẹp nhất đời nay trong giới võ lâm rồi, dẫu tỷ tỷ có cải trang thành đàn ông thì tiểu đệ cũng không bị ảnh hưởng gì đâu.



Tư Đồ Ngọc lắc đầu cười nói :



- Sao tỷ tỷ lại nói thế, tiểu đệ với tỷ tỷ thì không có phân biệt chi cả, tiểu đệ chỉ e rằng Ngọc Kiều Nga với Ngọc Kiều Oa hai chị em trông thấy vẻ đẹp của chị, thì thần hồn điên đảo mà hai người cùng yêu tỷ tỷ cả thì sao?



Tiêu Lộng Ngọc “Ồ” lên một tiếng, mắt nhìn Tư Đồ Ngọc cười nói :



- Ngọc đệ cứ yên tâm, người ta thường nói, quân tử không muốn cướp cái sở thích của người, nếu mà Ngọc đệ nói Ngọc Kiều Nga đã yêu Ngọc tỷ tỷ, thì tỷ tỷ quyết cũng chẳng đáp lại đâu.



Tư Đồ Ngọc chẩu môi lên nói :



- Tỷ tỷ lại bông đùa tiểu đệ rồi...