Đại Tình Hiệp

Chương 31 : Nhân ngoại hữu nhân

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


Lộng Ngọc không trả lời, chỉ cười và nói tiếp :



- Ngọc Kiều Nga đối với tỷ tỷ có cảm tình rất tốt, tỷ tỷ cũng không để ý, nhưng nếu Ngọc Kiều Oa mà có tình cảm tốt với ta thì tỷ tỷ cầu cũng không được.



Tư Đồ Ngọc lộ vẻ nghi hoặc hỏi lại :



- Tỷ tỷ bảo cầu cũng chẳng được là nghĩa làm sao?



Lộng Ngọc lắc đầu cười nói :



- Ngọc đệ không được hỏi nhiều, tới lúc đó sẽ biết Ngọc đệ không biết người ta đã có câu: “Thiên cơ bất khả lậu” hay sao?



Tư Đồ Ngọc chẳng biết làm sao, đành phải tạm thời nín lặng không nói gì nữa.



Lộng Ngọc cải nam trang xong, quả nhiên là đẹp tuyệt thế, trông như một cây ngọc trước gió, cùng Tư Đồ Ngọc đi ngay Võ Di sơn.



Đến Võ Di sơn Ngọc Bút phong, chưa kịp vào Tàng Vân Hác, thì đã thấy Thiên Ma phủ đặt sẵn các cạm bẫy. Có hai đại hán trung niên mặc áo cô lâu, đứng ở đằng sau góc sườn núi nhảy ra nhìn Tư Đồ Ngọc với Tiêu Lộng Ngọc cười khẩy hỏi :



- Ở dưới Hác này có rất nhiều rắn rết quái vật, lại có cả độc chướng nữa đấy...



Đại hán nọ chưa dứt lời, Tư Đồ Ngọc đã tiếp lời nói ngay :



- Xin hai vị đừng nói những chuyện ghê gớm như vậy, chỗ Tàng Vân Hác này nếu không phải là động thiên dịu cảnh, thì Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương lại chọn làm chỗ ở làm chi.



Hai người đàn ông ấy nghe xong, mặt liền biến sắc, cùng vội chắp tay vái chào mỉm cười hỏi :



- Vị tướng công xưng hô ra sao, có phải là bạn tốt của Thánh Mẫu chúng tôi không?



Tư Đồ Ngọc không để đối phương nói dứt, liền cười đáp :



- Tôi là Tư Đồ Ngọc, còn vị này là bạn tốt của tôi biệt hiệu là Trại Hoa Đà, Ngọc Kiều Nga cô nương mời chúng tôi đến nơi đây đấy.



Đại hán đứng bên trái nghe nói, vội chắp tay vái chào rồi tươi cười nói tiếp :



- Hai vị tướng công là bạn tốt của đại cô nương chúng tôi, thì xin mời hai vị cứ việc xuống Hác. Nếu hai vị thấy ở dưới đường đi chỗ nào có thứ rêu màu tía, xin hai vị hãy tránh ra, đừng nên dẫm chân vào.



Tư Đồ Ngọc khẽ gật đầu, rồi quay mặt lại gọi Lộng Ngọc :



- Trại huynh, chúng ta cùng xuống dưới đó đi.



Vì hai người trước đã hẹn nhau không cần phải đổi tên gì cho Lộng Ngọc mà cứ xưng ngay là Trại Hoa Đà ba chữ là được rồi.



Địa thế Tàng Vân Hác rất sâu, từ trên xuống khó khăn vô cùng, nhưng Tư Đồ Ngọc hai người đều có nội gia tuyệt nghệ thành ra cũng không đến nỗi khó khăn lắm.



Xuống dưới Hác được độ mười mấy trượng, Lộng Ngọc đưa mắt nhìn qua, quả nhiên phát hiện cách dưới chân mình độ mấy thước có mọc đầy rêu màu tía.



Tư Đồ Ngọc giương mày khẽ nói :



- Tỷ tỷ, chúng ta thử xem thứ rêu màu tía này lợi hại đến mức nào đi?



Lộng Ngọc cười đáp :



- Thử một chút cũng không sao, nhưng chúng ta nên tránh sang chín diện thì hơn.



Nói xong, thân hình nàng liền lách sang bên phải thi triển ngay Du Long Thuận Bích Hổ công ra, quay sang bên phải vòng tới. Đợi đến khi vòng đến cạnh thứ rêu màu tía đó, Lộng Ngọc liền thuận tay thò lên một cây tùng bắt một con sóc vứt luôn vào chỗ có mọc rêu màu tía.



Con sóc ấy vừa chạm phải chỗ rêu màu tía đó thì sự lạ xảy ra ngay, làm cho Tư Đồ Ngọc và Lộng Ngọc trong lòng kinh hãi vô cùng.



Thì ra đám rêu màu tía ấy tựa như một vật sống vậy, con sóc vừa rơi xuống đó, thì bốn phía những rêu ấy đã vây lại và bó chặt lấy con sóc.



Qua một hồi sau, cái phiến rêu sắc tía ấy lại khẽ hé mở ra rồi khôi phục lại như trước, thì không còn thấy vết tung tích con sóc ấy đâu nữa, cả xương và da cũng tiêu tan hết. Chỉ thấy ở giữa phiến rêu sắc tía ấy hình như có vẻ hơi đậm hơn những chỗ khác đôi chút thôi.



Tư Đồ Ngọc thất thanh nói :



- Tỷ tỷ...



Lộng Ngọc lườm chàng một cái khẽ đáp :



- Không được gọi là tỷ tỷ như thế.



Tư Đồ Ngọc vội bào chữa ngay :



- Trại huynh, thứ này là thứ rêu ăn thịt người đấy.



Lộng Ngọc gật đầu nói :



- Cái chỗ man hoang tuyệt cốc này thường có những thứ cỏ ăn người, nhưng không phải xuất hiện ở núi Vũ Di này. Có lẽ thứ rêu này do Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương kiếm ở chỗ khác đem vô đây trồng đó thôi.



Tiếng nói vừa dứt, ở trên cửa động có một cái bóng vàng xuất hiện nhằm chỗ Lộng Ngọc bay thẳng tới.



Tư Đồ Ngọc phát giác trước tiên vì chàng đứng xa hơn, liền thất thanh kêu gọi :



- Tỷ... tỷ... Trại huynh để ý, không phải là người mà là một con vượn lông dài sắc vàng đấy.



Lộng Ngọc khẽ cười, giơ bàn tay lên trên đẩy vào chỗ con vượn vừa nhảy tới và chỉ khẽ ấn có một cái.



Tư Đồ Ngọc đã thấy qua chưởng lực của Lộng Ngọc rồi, biết rằng đối với Tuyệt Tình trảm của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm tương đương nhau, thì đoán rằng con vượn này khó lòng mà thoát khỏi được.



Quả nhiên con vượn quái dị lông vàng ấy chưa nhảy tới trước mặt thì đã kêu lên một tiếng thảm khốc, rồi toàn thân rơi xuống Tàng Vân Hác luôn.



Một hồi sau bỗng nghe thấy dưới Hác có tiếng người ồn ào, có tới bảy tám cái bóng nhanh như điện lướt lên.



Người đi đầu là một ông già gầy gò mặc áo màu huyền, còn cách hai người hơn trượng đã thét lớn :



- Đồ chuột nhắt ở đâu, dám tới Thiên Ma tiên phủ của Đinh nương nương làm bậy như vậy?
- Trại huynh chớ có hiểu lầm, tôi với Trình Di Siêu chỉ mới hôn ước bằng miệng thôi, chứ chưa hợp cẩn giao bôi.



Tư Đồ Ngọc nghe nói chau mày lại, biết là vị Thiên Ma Băng Nữ này quả thự là quá yêu Tiêu Lộng Ngọc, nhưng không hiểu tại sao Lộng Ngọc lại cố ý trêu Ngọc Kiều Oa như thế?



Lộng Ngọc lại cố ý làm ra vẻ hãi sợ, nói với Ngọc Kiều Oa rằng :



- Trình Di Siêu có phải là nhân vật danh tiếng đã lừng lẫy giang hồ Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh đấy không?



Ngọc Kiều Oa chưa kịp trả lời thì Ngọc Kiều Nga đã gật đầu đáp :



- Đúng đấy!



Lộng Ngọc vội chắp hai tay lại vái Ngọc Kiều Oa nói :



- Xin chúc mừng! Xin chúc mừng!



Ngọc Kiều Oa cau mày nói :



- Trại huynh sao lại nói vậy? Tiểu muội đáng mừng ở chỗ nào?



Lộng Ngọc cười nói :



- Vị Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình đại hiệp oai trấn giang hồ, tiếng tăm lừng lẫy, Ngọc nhị cô nương được người chồng như vậy sao lại không đáng mừng.



Ngọc Kiều Oa gượng cười nói :



- Xin Trại huynh hiểu cho, thứ nhất là Trình Di Siêu mình trúng kỳ độc, chữa có khỏi hay không cũng chưa biết được. Thứ hai là trước kia tôi tưởng y anh tuấn lỗi lạc cái thế vô song, bây giờ... bây giờ...



Lộng Ngọc nói :



- Bây giờ thì sao? Nhị cô nương không nói hết câu đi?



Ngọc Kiều Oa dôi mắt sáng ngời, hình như trong lòng đã quyết, mày liễu dựng ngược đáp :



- Bây giờ tôi mới biết là ngoài người có người, trên trời lại có trơi. Trước kia tôi chỉ như ếch ngồi đáy giếng, kiến thức hẹp hòi.



Tiêu Lộng Ngọc đã biết như thế, nhưng nàng giả bộ làm ra vẻ không hiểu hỏi tiếp :



- Nhị cô nương nói như vậy là nghĩa làm sao?



Ngọc Kiều Oa đôi mắt lạnh lùng, nhìn vào mặt Tư Đồ Ngọc và Lộng mỉm cười nói :



- Cũng như Trại huynh và Tư Đồ huynh đây, so sánh với Trình Di Siêu thì còn hơn nhiều lắm.



Tiêu Lộng Ngọc cười nói :



- Nhị cô nương khéo khen chúng tôi quá. Người ta thường nói xem người không cần ở bề ngoài, Trình đại hiệp anh hùng cái thế...



Nàng mới nói tới đó Ngọc Kiều Oa vội ngắt lời ngay :



- Không những Trại huynh mặt mũi anh tuấn hơn Trình Di Siêu nhiều, mà nói ngay đến cả văn võ học thức nữa thì y làm sao mà sánh kịp Trại huynh được.



Tiêu Lộng Ngọc cười nói :



- Nhị cô nương càng nói tại hạ lại càng không dám đảm đương. Trình đại hiệp danh vang bốn bể. Trại Hoa Đà tôi làm sao mà dám sánh với. Trại Hoa Đà tôi chỉ biết có một môn y đạo để cứu người mà thôi, làm sao mà dám nói tới bốn chữ ấy?



Ngọc Kiều Oa mắt cứ đưa tình Lộng Ngọc, một thiếu niên tuấn tú khiến Phan An Tống Ngọc cũng phải xấu hổ, khẽ cười nói :



- Trại huynh sao khéo giấu thế, tuy đôi mắt tiểu muội rất kém cỏi, nhưng cũng gọi là nhận xét được người. Tiểu muội nghĩ rằng huynh đài tài nghệ song toàn, đối với đời nay cũng thuộc vào hạng cao thủ thượng thặng trong võ lâm.



Lộng Ngọc thấy đôi mắt của Ngọc Kiều Oa lợi hại như vậy trong lòng cũng phải kinh hãi thầm, nàng vội quay sang chuyện khác, mỉm cười nói với Tư Đồ Ngọc rằng :



- Tư Đồ huynh đừng quên là chúng ta đến đây làm thầy lang để chữa bệnh cho người, chúng ta hãy đi xem mạch đã.



Tư Đồ Ngọc khẽ gật đầu, quay về phía Ngọc Kiều Nga nói :



- Ngọc đại cô nương, mời lệnh muội phu Trình Di Siêu tới đây hay là anh em chúng tôi đi tới mật thất để xem mạch?



Chàng đặc biệt nói to ba chữ “Lệnh muội phu” lên đôi chút.



Tiêu Lộng Ngọc hiểu ý, đôi mắt liền bí mật liếc nhìn Tư Đồ Ngọc một cái.



Tư Đồ Ngọc trong lòng hơi tức giận, cứ giả bộ không nhìn thấy và không nói năng gì. Ngọc Kiều Nga cười nói :



- Muội phu tôi...



Nàng ta mới nói tới đó, thì Ngọc Kiều Oa đã xen lời nói :



- Tỷ tỷ, tiểu muội với Trình Di Siêu chưa có danh nghĩa vợ chồng, xin tỷ đổi cách xưng hô ấy đi có được không?



Ngọc Kiều Nga nghe nói giật mình, cứ đưa mắt chăm chú nhìn Ngọc Kiều Oa không chớp.



Ngọc Kiều Oa mắt không rời Tiêu Lộng Ngọc, miệng tươi cười với Ngọc Kiều Nga.



Ngọc Kiều Nga hiểu ý cười nói :



- Trình đại hiệp ốm nằm trong giường đi đứng không tiện xin Trại huynh và Tư Đồ huynh tới mật thất thăm bệnh cho.



Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :



- Lẽ tất nhiên là thế, xin Ngọc đại cô nương và Ngọc nhị cô nương dẫn đường cho anh em chúng tôi.



Ngọc Kiều Nga tay dắt Ngọc Kiều Oa, rồi mỉm cười đứng dậy đưa hai người vào trong điện.