Đại Tình Hiệp

Chương 63 : Dâm ni trong hang ma

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


Nếu như Ngọc tỷ tỷ của chàng quả thật có ở đó thì nàng đã cắt tóc đi tu rồi hay sao? Có phải vì trong một lúc tức giận mà nàng đã quên hết mọi chuyện ở trần gian, quyết tâm cầu đạo rồi chăng?



Điều cần nhất là nàng tại sao lại không giải thích với chàng? Nàng có tin tưởng ở lòng thanh bạch hay không?



Hiện giờ, nếu có Liễu Vô Cấu thì chỉ cần một lời làm chứng của bà ta thì sự việc ắt sẽ giải quyết được ngay, nhưng không may vị sư thúc đó đã sớm bỏ đi Thái Sơn rồi...



Tư Đồ Ngọc càng nghĩ càng thêm buồn bã. Chàng đứng ở bên ngoài khu rừng đào mà lòng dạ ngẩn ngơ bàng hoàng không dám tiến vào trong.



Tư Đồ Ngọc muốn gặp Tiêu Lộng Ngọc nhưng lại sợ Tiêu Lộng Ngọc. May mà chàng đã tìm đến Đào Hoa lâm này rồi mà lại sợ không dám tiến vào.



Tâm sự này kể cũng thật là mâu thuẫn, cũng giống như ý và cảnh trong bài thơ cả Quý Đức Tân đời nhà Đường rằng:



Bên ngoài nói tiếng thư đã dứt.



Qua mùa Đông lại vào buổi Xuân sang.



Nghĩ tình hàng xóm càng thêm sợ.



Chẳng dám cất lời hỏi người quen.



Thế nhưng lời tục thường vẫn nói là nàng dâu xấu cuối cùng vẫn phải gặp mẹ chồng.



Tư Đồ Ngọc bồi hồi một hồi lâu rồi chàng phải cố lấy sự bình tĩnh tiến vào trong rừng đào.



Chàng vừa đi vừa im lặng ngầm nghĩ bụng :



“Nhẫn! Ta nhất định phải nhẫn nhục, Ngọc tỷ tỷ có đánh ta cũng phải nhẫn nhục, có mắng ta cũng phải làm thinh. Mọi việc cần phải nhận lỗi ở nơi mình, để cho Ngọc tỷ tỷ được nguôi ngoai cơn giận, chứ quyết không thể để cho Ngọc tỷ tỷ có sự phật ý. Bởi vì trong lòng mình vẫn còn nghĩ đến cái bạt tai Ngọc tỷ tỷ lúc bỏ đi, khi đó Ngọc tỷ tỷ đánh ta rất mạnh, nếu chẳng phải là tỷ tỷ đã đau xót quá độ thì tại sao lại có thể nhẫn tâm mà ra tay mạnh như thế được...”



Tư Đồ Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ. Khi chàng vừa vào trong khu rừng đào thì cảnh sắc ở trước mặt chợt hiện dần ra.



Giòng suối này trước tiên là một khe nước dần dần càng chảy đi xa càng nới rộng thêm mà biến thành. Hiện giờ nó đã biến thành một cái đầm rộng tới hàng mấy mẫu.



Chung quanh cái đầm đều trồng những cây đào nếu ngước nhìn về phía xa xa lẫn trong áng mây sắc nước có một bức tường màu hồng lờ mờ ẩn hiện.



Đã có bức tường màu hồng xuất hiện tất phải là ngôi miếu, nhưng không biết có phải là Thủy Vân am hay không?



Trước mắt là cái đầm rộng mấy mẫu, không có cách nào vượt qua được. Tư Đồ Ngọc đành chỉ men theo bên cạnh đầm mà tiến lần về phía bức tường.



Trong Đào Hoa lâm những cành cây đều trơ trọi, nhưng chung quanh đều là sắc nước lẫn áng mây, cảnh sắc thật là u nhã và đẹp vô cùng.



Tư Đồ Ngọc trong lúc này không còn lòng dạ nào để thưởng thức cảnh vật nữa.



Lòng chàng ngổn ngang trăm mối tơ vò là chàng hận không thể chấp cánh mà bay vào trong Thủy Vân am cùng với Ngọc tỷ tỷ của chàng nắm tay nhau hàn huyên tâm sự.



Cũng vì trong lòng chàng đang có sự mâu thuẫn như thế, cho nên bước chân của chàng chợt có lúc nhanh, có lúc chậm lại, khi dồn dập khi lại ngập ngừng.



Một hồi lâu sau, chàng đã đến một cái ni am còn chừng hơn trượng nữa. Tuy đã đến nơi rồi, nhưng Tư Đồ Ngọc cũng đâm ra giật mình.



Chính vì sự giật mình lo sợ này đã khiến cho Tư Đồ Ngọc đâm ra ngẩn ngơ. Bởi vì trước mắt chàng là một cái am ni ẩn hiện dưới bóng cây sắc nước, nhưng chẳng phải là Thủy Vân am, mà chàng đang mang ý định tìm đến.



Trên cửa am có treo một tấm biển đề ba chữ lớn: “Đào Hoa Am”.



Tư Đồ Ngọc đối với ba chữ “Đào Hoa am” này thật là giở khóc giở cười.



Căn cứ theo tình cảnh mà bàn luận thì ngôi am này lập ở nơi cảnh sắc đẹp đẽ u nhã như vậy phải có cái tên là Thủy Vân am mới là hợp lý.



Tư Đồ Ngọc đứng ngẩn người ra, vì Thủy Vân am đối với chàng có quan hệ rất lớn, còn các am ni khác thì chẳng có quan hệ gì với chàng.



Cho nên đối với Đào Hoa am ở trước mắt, chàng có phải đưa tay gõ cửa hay là quay mình bỏ đi?



Lúc ban đầu chàng có quyết định bỏ đi, bởi vì chàng là người đã từng trải qua rất nhiều chuyện tình sóng gió, cho nên có thể nói là chàng rất sợ khi phải gặp phái nữ.



Chàng không muốn vào trong am ni này để quấy rối các ni cô.



Tiêu Lộng Ngọc như có một ma lực rất quyến rũ, có thể khiến cho chàng cam lòng mà vượt qua bao nhiêu gian nguy khổ sở, ngay cả tính mạng của mình, chàng cũng đành phải hy sinh.



Do đó, Tư Đồ Ngọc lại quay người trở lại, rồi không một chút do dự chàng tiến lại gần am, đưa tay lên gõ cửa.



Tư Đồ Ngọc gõ cửa am là vì chàng có ý nghĩ rằng: “Trong các vị ni cô giữa các am với nhau, thường có sự liên lạc, do đó, chàng cũng có thể hỏi cho ra được nơi nào gọi là Thủy Vân am ở đâu?”



Tư Đồ Ngọc tay gõ cửa, nhưng chàng lại chăm chú nhìn ba chữ “Đào Hoa am” ghi trên tấm bảng mà khẽ cau mày.



Vì hai chữ “Đào Hoa” thường hình dung cái sự mỏng manh của kiếp hồng nhan vẫn thường nhắc đến trong các hồng lâu tửu điếm, để cho các nàng ca kỹ ngâm vịnh giải khuây.



Thế mà ở nơi ni am thanh vắng này, vốn là nơi dùng để tu hành lại dùng đến chữ “Đào Hoa” lại không hợp chút nào.



Sau khi Tư Đồ Ngọc gõ cửa ba tiếng thì có một vị ni cô chừng 16, 17 tuổi, nhan sắc diễm lệ vô cùng bước ra.



Ni cô trẻ tuổi vừa trông thấy Tư Đồ Ngọc, liền đưa tay chắp ngang ngực, niệm câu “A Di Đà Phật” rồi cau mày hỏi :



- Đào Hoa am này rất ít người lai vãng. Hơn nữa, xưa nay vẫn tuyệt hẳn với chốn hồng trần, thí chủ đến đây là có ý gì vậy?



Tư Đồ Ngọc liền đỏ bừng đôi má, gượng cười nói :



- Tại hạ muốn hỏi một việc...



Ni cô trẻ tuổi “À” lên một tiếng, khẽ đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc, nói :



- Chắc là thí chủ đi lầm đường rồi hay sao?



Tư Đồ Ngọc gật đầu, khẽ giọng nói :




- Tiểu sư phụ ngươi... ngươi... giam ta trong địa huyệt này là có ý gì?



Tố Tâm cười lớn :



- Ta có một việc không được rõ ràng cho lắm. Muốn thí chủ hãy nói sự thật ra.



Tư Đồ Ngọc cau mày nói :



- Tiểu sư phụ có việc gì thắc mắc hãy nói ra? Nếu tại hạ trả lời ắt phải là sự thật. Nếu nhận thấy không thể trả lời được thì tại hạ không chịu nói một lời nào đâu.



Tố Tâm hỏi :



- Lúc ban đầu các hạ vào trong am, có phải là chính tay đã thắp ba nén nhang trên bàn thờ Phật không?



Tư Đồ Ngọc nói :



- Vào miếu thì phải thắp nhang, đó là chuyện thường tình, tiểu sư phụ hỏi việc đó làm chi?



Tố Tâm cười khanh khách nói :



- Các hạ nhận thấy hương vị của ba nén nhang đó như thế nào?



Tư Đồ Ngọc nói :



- Hương vị rất thanh nhã, không giống hương vị những loại hương tầm thường. Đó phải là một bảo phẩm.



Tố Tâm lại hỏi tiếp :



- Các hạ ở trong thiền phòng chuyện trò cùng Am chủ ta, đã uống một ly trà phải không?



Tư Đồ Ngọc không hiểu Tố Tâm hỏi chuyện vụn vặt đó là có ý gì. Tuy vậy chàng cũng đáp :



- Am chủ của tiểu sư phụ đã nói rõ rằng: Đó là một loại nước Tuyết Diệu Hương Nhã nấu thành trà đó sao?



Tố Tâm mỉm cười hỏi :



- Loại Diệu Hương Nhã này...



Tư Đồ Ngọc không để Tố Tâm dứt lời, liền chận ngang :



- Diệu Hương Nhã quả thật đúng với cái tên của nó, đáng gọi là nước ngọt trà thơm, khiến cho người chỉ uống một chén khỏi miệng mùi thơm vẫn còn dính ở chân răng. Nhưng không biết tiểu sư phụ cứ hỏi những chuyện vụn vặt trà với hương này để làm gì?



Ni cô Tố Tâm cười vẻ dâm đãng, khiến cho người phải rùng mình sởn tóc gáy, rồi ni cô lại nói tiếp :



- Tư Đồ thí chủ, tiểu ni sẽ nói thật cho thí chủ biết Hương là Chủng Cốt hương, còn trà có tên là Tiêu Hồn trà, đều là những chất thuốc mê hoặc rất mãnh liệt.



Câu nói của ni cô Tố Tâm nhấn mạnh từng chữ một, như những tiếng sét đánh vào đỉnh đầu Tư Đồ Ngọc khiến cho chàng không lạnh mà run.



Tư Đồ Ngọc ngày trước ở Thiên Phật sơn tại Tế Nam đã trúng phải chất thuốc dâm độc môn do Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ ám toán thì chàng đã biết được mùi vị của sự phát dục tình như thế nào.



Giờ đây căn cứ theo lời nói của ni cô Tố Tâm thì rõ ràng chàng đã bị trúng phải chất hương và trà đầy kích thích của bọn yêu ni ở Đào Hoa am này. Tư Đồ Ngọc chẳng kinh sợ cho được?



Do đó chàng tạm thời vứt bỏ những chuyện lo nghĩ viển vông, ngồi vận công điều tức để xem xét sự biến đổi trong cơ thể mình ra sao?



Ni cô Tố Tâm lại cất tiếng nói :



- Đáng trách là thí chủ trước tiên đã bị trúng phải chất hương độc sau lại còn uống chén trà tẩm độc mà vẫn chưa thấy có một chút phản ứng nào, vậy thực sự là món linh dược hiếm có của chúng ta lại đột nhiên mất cả hiệu nghiệm hay sao?



Nói dứt lời, dưới địa huyệt vẫn tĩnh mịch không có một tiếng động, ni cô Tố Tâm không nghe thấy tiếng trả lời nào của Tư Đồ Ngọc.



Thấy vậy ni cô Tố Tâm ngạc nhiên nói :



- Tư Đồ thí chủ tại sao không trả lời? Chả lẽ thí chủ lại muốn tiểu ni ra tay tàn độc để cho thí chủ chuốc lấy sự đau đớn hay sao?



Tư Đồ Ngọc lúc đó đã xem xét kỹ trong cơ thể chàng vẫn không thấy mình bị trúng chất độc, bất giác chàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ cao giọng nói :



- Tư Đồ Ngọc này là người gan dạ, đã được tại bằng đồng sắt nếu chỉ có loại thuốc dâm tà tầm thường như thế mà có thể khiến cho ta phải sợ hay sao?



Ni cô Tố Tâm cười nhạt một tiếng nói :



- Thật là thí chủ cuồng ngạo quá đỗi. Nhưng tiểu ni không tin loại khoái hoạt thánh dược trăm lần dùng trăm lần công hiệu này đối với thí chủ lại mất hết hiệu nghiệm. Để tiểu ni thử xem sao?



Tư Đồ Ngọc cười nhạt một tiếng nói :



- Cách thử như thế nào chứ, với chút công phu nhỏ mọn của ngươi chẳng lẽ lại còn dám xuống đây vào trong cái địa huyệt này...



Ni cô Tố Tâm ngắt lời nói :



- Cần gì ta phải xuống. Ngươi có thấy những lỗ hổng trên vách tường kia không?



Tư Đồ Ngọc đã chú ý đến những lỗ hổng đó, khi nghe nàng nhắc tới chàng muốn hỏi cho ra sự thật, chàng cười nhạt nói :



- Mười mấy cái lỗ hổng nhỏ nhoi này thì có thể làm gì được ta?



Ni cô Tố Tâm lạnh lùng nói :



- Ngươi đừng có đắc ý vội. Để ta cho ngươi xem một chút lợi hại.



Ni cô Tố Tâm vừa nói dứt lời, thì trong những lỗ hổng trên vách tường có những làn khói hương từ từ tỏa ra và những giòng nước đen tanh tưởi chảy ra thôi thì đủ các loại rắn đang nhô đầu lè lưỡi thở phì phì trông thật khiếp sợ vô cùng.