Đại Tình Hiệp
Chương 64 : Đào Hoa am vầy cuộc giao hoan
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn chung quanh bất giác kinh sợ. Ni cô Tố Tâm lại cười khanh khách cao giọng nói :
- Ta đâu phải người lòng gan dạ sắt mà không biết thương hoa tiếc ngọc? Tư Đồ thí chủ chắc cũng đã nhận thấy điều đó chứ? Trong lỗ hỏng trên vách tường có rất nhiều nguy cơ, trước tiên ta sẽ phải ra cái loại Chủng Cốt kỳ hương để....
Tư Đồ Ngọc hoảng sợ nhưng chàng vẫn lạnh lùng ngắt lời :
- Các loại hương độc này, ngay ở trong đại điện cũng đã hết hiệu nghiệm thì ở trong huyệt đạo này sao có thể áp đảo được ta?
Ni cô Tố Tâm cười nhạt nói :
- Ngươi chớ quên rằng ta đã nói hai chữ “đại lượng”. Huống chi nếu ngươi không có cách nào bị chất hương độc làm cho mê mẫn tâm thần, ta sẽ thả ra vô số độc xà để cho ngươi được hưởng mùi vị của chúng.
Tư Đồ Ngọc ngầm cắn răng, không thèm để ý tới lời uy hiếp của đối phương. Chàng cười nhạt một tiếng, nói :
- Tư Đồ Ngọc này đã từng lên núi chém hổ, xuống biển chặt ngao. Đối với những con độc xà nhỏ bé này thì có gì đáng sợ.
Ni cô Tố Tâm bật cười, nói :
- Ngươi đừng cuồng ngạo. Độc xà không thể làm hại được ngươi, nhưng ta sẽ phóng thêm loại nước độc hôi tanh, có thể làm nát đá phai vàng, để người trầm mình vào trong đó, xem ngươi có thể thoát được cái chết hay không?
Tư Đồ Ngọc đang phân vân nghĩ ngợi thì từ những lỗ hỏng trên vách tường đã có những làn khói mỏng tuôn ra.
Ni cô Tố Tâm nói là làm, ra tay tàn độc vô cùng, Tư Đồ Ngọc đanh tập trung tinh thần để kịp thời ứng phó với biến chuyển trước mắt.
Nhưng ở trong địa huyệt, dưới lớp khói hương đang tuôn ra, Tư Đồ Ngọc lại nghĩ đến một việc.
Chàng căn cứ vào lời nói của ni cô Tố Tâm thì chính chàng đã ngửi phải chất Chủng Cốt hương và phải Tiêu Hồn trà, vì lẽ gì lại không thấy có phản ứng gì cả?
Đối với chất độc dâm tà, chàng không phải là lần đầu tiên mới gặp phải mà sớm đã bị qua rồi.
Căn cứ theo kinh nghiệm ngày trước, Tư Đồ Ngọc biết rằng chất thuốc dâm đã xâm nhập vào trong cơ thể thì nạn nhân cảm thấy trong đơn điền bắt đầu nóng lạ thường, huyết mạch căng thẳng.
Hiện giờ tình cảnh không giống như ngày trước. Ni cô Tố Tâm gọi là loại thuốc độc dâm tà, Chủng Cốt hương và Tiêu Hồn trà y như là đã biến thành Ân Lực hương và Thanh Tâm trà, đối với chàng cũng không có tác dụng của một loại thuốc dâm tà chút nào cả.
Tư Đồ Ngọc vừa nghĩ đến đây thì trong địa huyệt làn khói hương trở nên mỗi lúc một dày đặc.
Tư Đồ Ngọc chợt lóe lên một ý nghĩ. Chàng liền hít mấy hơi khói hương dày đặc trong địa huyệt này.
Hành động như vậy là chàng muốn thí nghiệm xem có phải là mình thực sự không sợ chất độc dâm tà này chăng?
Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, bởi vì Tư Đồ Ngọc một hít làn khói vào, một mặt ngầm vận công để xem xét, thế mà trong cơ thể vẫn không thấy có chút trạng thái khác lạ nào.
Tư Đồ Ngọc lấy làm kinh ngạc, nhưng đột nhiên chàng chợt tỉnh ngộ, nghĩ bụng :
“Có lẽ mình trúng phải chất thuốc rất độc Cửu Cửu Mê Hồn đơn của Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông đã lâu, cho nên hiện giờ chất thuốc độc đó đã giải trừ được”.
Tư Đồ Ngọc càng nghĩ càng cho là hữu lý. Lúc đó làn khói hương Chủng Cốt hương mỗi lúc một phun ra dầy đặc.
Tư Đồ Ngọc khẽ cao đôi mày. Chàng muốn nói một câu đầy vẽ đắc ý với ni cô Tố Tâm rằng: chất thuốc tà độc này không thể làm gì được ta đâu. Nhưng câu nói chưa ra khỏi miệng thì đột nhiên chàng lại lóe lên một ý nghĩ, khiến cho chàng không thể nào nói được nên lời.
Thì ra Tư Đồ Ngọc nghĩ đến việc chàng đối với khói độc cố nhiên không sợ, đối với rắn độc không đáng khiếp, nhưng đối với chất nước độc tẩm vào cơ thể có uy lực làm đá nát vàng phai thì quả thật chàng không có cách nào kháng cự được.
Nếu như ni cô Tố Tâm thực sự phóng nước độc từ trong những lỗ hổng trên vách tường ra thì quả thật phiền phức lắm. Chi bằng lúc này thừa cơ giả bộ làm như bị chất độc Chủng Cốt hương mà mê man đi để qua mắt được ni cô Tố Tâm.
Lúc đó chẳng những chàng có thể thừa cơ mà thoát thân được, mà hơn nữa cũng còn ra tay trừ diệt một kẻ dâm đãng như thế này.
Màn khói hương trong địa huyệt thoát ra mỗi lúc càng thêm dày đặc dần dần che phủ lấy người chàng, khiến cho Tư Đồ Ngọc khó có thể mở mắt ra được.
Ngay lúc đó, Tư Đồ Ngọc chợt nghe tiếng “phì, phì” vang lên. Chàng liền biết rằng những tiếng “phì, phì” này là tiếng thở của những loài độc xà.
Ni cô Tố Tâm nhân màn khói dày đặc đã che phủ mắt chàng lại phóng ngay một loại độc xà ra, quả thật dụng ý của y thị tàn độc vô cùng. Tư Đồ Ngọc khẽ cau mày. Màn khói dày đặc ở trước mặt chàng bỗng khẽ rung động. Từ trong màn khói đó chập chờn những bóng rắn màu đen tuyền.
Tư Đồ Ngọc thấy thế khẽ lắc động thân hình rồi chàng đưa ngay chụp lấy đuôi rắn, quay tít lên trên không.
Đó là bí quyết để chế ngự rắn, dẫu là loài rắn có tàn độc đến đâu, sau khi bị quay tít như vậy thì những gân cốt trong toàn thân đều bị sai khớp hết, không còn động đậy được chút nào.
Nhưng một con rắn vừa đến trước mặt chàng, nhưng chợt ở trong màn khói dày đặc có nhiều tiếng “phì phì” nổi lên ở phía sau.
Tư Đồ Ngọc liền nắm lấy con rắn trong tay, xử dụng như một cây nhuyễn tiên, thi triển ngay một thức “Dấu Lược Yên Vân” quét mạnh về phía sau.
Quả nhiên phía sau chàng có hai con rắn độc tấn công tới, nhưng đã bị Tư Đồ Ngọc quết một đường roi bằng thân rắn trúng vào, cho nên cả hai con rắn va chạm vào nhau liền lăn long lóc.
Tư Đồ Ngọc không phải là sợ chết, nhưng chàng mượn cơ hội này cất giọng với vẻ bàng hoàng hướng lên trên địa huyệt, nói :
- Tiểu sư phụ....
Ni cô Tố Tâm cao giọng cười nói :
- Tư Đồ thí chủ, thí chủ gọi ta làm gì? Thí chủ đã sợ rắn, lại còn bị Chủng Cốt hương làm cho biến đổi lòng gan dạ sắt, đã biết mùi vị của nó rồi phải không?
Tư Đồ Ngọc cố ý gượng cười nói :
- Đó là còn phải hỏi nữa à! Bọn độc xà đủ hình đủ sắc, nhưng vẫn không thể trông phong lưu đáng mến bằng tiểu sư phụ.
Ni cô Tố Tâm cười khanh khách, nói :
- Tư Đồ thí chủ, không ngờ thí chủ lại cũng có thể thốt ra bốn chữ “phong lưu khả ái” đối với ta à?
Tư Đồ Ngọc làm bộ giận dữ nói :
- Tiểu sư phụ, nếu như tiểu sư phụ muốn tại hạ vui vầy, hãy mau thâu hồi lại đàn rắn đáng ghét này.
Ni cô Tố Tâm bật cười nói :
- Rắn chỉ có thể phóng ra mà không thể thâu lại. Có điều là bọn chúng không dám bò lên vách tường phía Đông nam, vậy tiểu thí chủ hãy đến phía Đông nam để nghe ta phân phán.
- Khoái lạc thì dĩ nhiên ai mà chẳng muốn tìm. Nhưng nếu tại hạ có tham gia thì đó chẳng phải là quấy rầy cuộc vui của các người sao?
Điền Cổ Lệ thấy đối phương đổi cái vẻ lạnh lùng, nên nàng ta lắc đầu, đảo khóe thu ba, mỉm cười tình tứ nói :
- Tại sao bảo là quấy rầy cuộc vui. Nếu như các hạ muốn tham gia thì tiểu nữ nguyện sẽ xin hầu tiếp, còn Tố Tâm sư muội của tiểu nữ bị phục dịch cho Ngọc Long kiếm khách rồi.
Bốn chữ “Ngọc Long kiếm khách” khiến cho thư sinh áo trắng này hơi giật mình, liền buột miệng nói :
- Ngọc Long kiếm khách à? Chẳng lẽ người đã cùng các ngươi ân ái ở dưới địa huyệt là Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc hay sao?
Điền Cổ Lệ thấy thư sinh áo trắng đã nhận ra Tư Đồ Ngọc, ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao các hạ chưa cho biết tên họ? Các hạ đã nhận ra được Tư Đồ Ngọc hay sao?
Thư sinh áo trắng lắc đầu, mỉm cười nói :
- Tại hạ tên là Thượng Tân Nhân, đối với Tư Đồ Ngọc được nghe danh, chưa gặp mặt bao giờ. Hơn nữa vị Ngọc Long kiếm khách này gần đây là người oai danh lẫy lừng trong võ lâm.
Điền Cổ Lệ thấy đối phương là kẻ tuấn tú khôi ngô, tỏ vẻ một tay phong lưu, có thể dùng sắc đẹp có thể quyến rủ được, nàng liền mỉm cười đổi giọng nói :
- Thương... Thương huynh, không biết tiểu nữ xưng hô như vậy có phải là mao muội hay không?
Thương Tân Nhân khẽ cau đôi mày rồi nói :
- Có gì là mạo muội. Nhưng cô nương cũng phải cho tại hạ biết tên tuổi của mình đi chứ?
Điền Cổ Lệ giờ này mới nghĩ ra mình chưa báo tên họ cho dối phương biết, nàng liền bật cười nói :
- Xin lỗi thượng huynh, tiểu nữ quên khuấy đi mất. Tiểu nữ họ Điền, tên là Cổ Lệ. Thượng huynh...
Điền Cổ Lệ vừa nói tới đây thì Thượng Tân Nhân đã “Ủa” lên một tiếng ngạc nhiên, đỡ lời nói :
- Tưởng là ai, thì ra là cô nương. Tại hạ vẫn thường ngưỡng mộ đại danh! Điền cô nương là là một trang tuyệt thế giai nhân, oai danh lừng lẫy khắp cả miền Mân Sơn với biệt hiệu là Nữ Táng Môn đó à?
Thượng Tân Nhân nói tới đây thì Điền Cổ Lệ chợt hét lên một tiếng lanh lãnh, nói :
- Thượng huynh, xin tránh về bên phải, mau!
Tiếp theo tiếng hét, Điền Cổ Lệ khẽ phất ống tay áo, phát ra một luồng kình phong như vũ bão, nhắm ngay chỗ đứng của Thượng Tân Nhân mà đánh tới.
Thì ra lúc đó ngay đằng sau lưng Thượng Tân Nhân, nơi cột hành lang thứ ba của Cửu Khúc hồi lang đột nhiên vỡ tung ra.
Tiếp theo đó, Triệu Tố Tâm từ trong cột nhảy ra, rồi nàng lặng lẽ không tiếng động, nhắm ngày đằng sau lưng Thượng Tân Nhân mà vung ra bảy mũi Vô Thanh độc châm.
Rất may là Điền Cổ Lệ đã thấy kịp và hét lên một tiếng. Thượng Tân Nhân chẳng hay biết gì nghe theo lời Điền Cổ Lệ, thi triển ngay một thức “Cô Nhạn Hình Thi” tung mình về bên phải né tránh.
Tiếp theo đó, là bảy mũi Vô Thanh độc châm của Triệu Tố Tâm đã vèo vèo bay tới nhưng đã bị luồng cương phong từ ống tay áo Điền Cổ Lệ phát ra nên bảy mũi Vô Thanh độc châm đã biến thành Hữu Thanh độc châm, kêu lên tiếng vèo vèo, bay ngược trở lại, rồi rơi tản mát nơi Cửu Khúc hồi lang.
Triệu Tố Tâm vốn nghĩ rằng một thế công bất thần này sẽ có công hiệu ngay. Ngờ đâu nàng phóng độc châm ra lại bị sư tỷ của mình hóa giải cho nên nàng ta ngạc nhiên buộc miệng nói :
- Lệ tỷ, sư tỷ... đó là...
Điền Cổ Lệ đưa tay chỉ Thượng Tân Nhân sắc mặt vận còn lộ vẻ hoang mang rồi quay lại nhìn Tố Tâm mỉm cười nói :
- Tố muội, vị Thượng Tân Nhân huynh đây đối với ta không phải là kẻ thù địch mà là một người bạn mới. Bảy mũi Vô Thanh Hóa Huyết U Linh châm của Tố muội e rằng cũng có điều thất lễ đấy.
Triệu Tố Tâm liền cất tiếng nói :
- Lệ tỷ, sư tỷ bảo tiểu muội...
Triệu Tố Tâm vừa nói tới đây nàng chợt thấy Điền Cổ Lệ đưa mắt nhìn mình nháy mấy cái.
Triệu Tố Tâm là người lanh lợi. Nàng quay sang Thượng Tân Nhân vén áo thi lễ rồi mỉm cười nói :
- Thượng huynh vì tiểu muội không biết cho nên đã có điều thất lễ. xin Thượng huynh khoan dung tha thứ cho một phen.
Thượng Tân Nhân chăm chú nhìn Triệu Tố Tâm quay sang Điền Cổ Lệ hỏi :
- Điền cô nương vị này là...
Điền Cổ Lệ ngắt lời mỉm cười nói :
- Đây là sư muội tiện nữ tên là Triệu Tố Tâm. Xin mời Thượng huynh vào trong am xơi chén trà.
Thượng Tân Nhân khẽ cau mày, gượng cười nói :
- Ở trong am uống trà, chỉ sợ chẳng bằng dưới địa huyệt. Nơi đó có vẻ thân mật hứng thú hơn.
Triệu Tố Tâm lúc đó phát giác ra vị Thượng Tân Nhân này so với Tư Đồ Ngọc tuấn tú hơn, nàng động lòng dâm tà, cười khanh khách nói :
- Thượng huynh có biết cái nơi tiếp khách dưới mặt đất của hai chị em tiểu muội là nơi nào không?
Thượng Tân Nhân mỉm cười nói :
- Cư theo như sự hiểu biết của tại hạ thì không ngoài hai cái tên là Tiêu Hồn và Chủng Cốt phải không?
Triệu Tố Tâm gật đầu, nói :
- Tuy không đúng hẳn nhưng cũng không sai. Nơi dùng để tiếp khách dưới mặt đất của chị em tiểu muội có tên là Hoan Hỷ Thiền Thiên.
Nói dứt lời, Triệu Tố Tâm lại chăm chú nhìn Điền Cổ Lệ rồi nói :
- Lệ tỷ, vị Thượng huynh đây là người am hiểu thú phong lưu. Chúng ta nên mời Thượng huynh đến Hoan Hỷ Thiền Thiên để uống trà, đại tỷ nghĩ thế nào?