Đại Tình Hiệp
Chương 65 : Dâm nữ đãng phụ
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
Điền Cổ Lệ vừa thấy Tư Đồ Ngọc chọn lựa Triệu Tố Tâm mà mình đã không chiếm được thăm đầu, cho nên trong lòng đã sinh ra ghen tuông tất nhiên là nàng gật đầu tán thành.
Triệu Tố Tâm nhìn thấy Tư Đồ Ngọc vẫn còn nằm im như thế có điều bất tiện. Nàng liền đưa mắt ra hiệu cho Điền Cổ Lệ mỉm cười nói :
- Đại tỷ xin sư tỷ cùng với Thượng huynh đi sau, còn tiêu muội xin trở về ngay Hoan Hỷ Thiền Thiên để lo việc dọn dẹp.
Điền Cổ Lệ xua tay nói :
- Chẳng cần dọn dẹp làm gì. Chúng ta cùng đi một lượt chẳng sao. Thượng Tân Nhân từ lâu vẫn thường ngưỡng mộ đại danh của Ngọc Long kiếm khách, muốn gặp mặt Tư Đồ Ngọc đấy.
Triệu Tố Tâm nghe đưa mắt nhìn Thượng Tân Nhân, đi trước dẫn đường.
Trước hết, nàng tung mình nhảy xuống miệng giếng khô. Dưới đáy giếng có cái cửa ngầm. Tiến vào cửa ngầm này là lối đi tới gian phòng Hoan Hỷ Thiền Thiên đầy vẻ thần tiên.
Thượng Tân Nhân hình như không ngờ rằng trên bốn bức vách tường trong gian phòng đều có treo những bức họa đủ màu đủ sắc.
Chàng vừa tiến trong phòng khẽ cau mày!
Nhưng Thượng Tân Nhân bỗng cất tiếng cười ha hả rồi nói :
- Tuyệt diệu! Thật tuyệt diệu! Hoan Hỷ Thiền Thiên này thật danh cũng như phòng, thực sự là một nơi tham thiền đầy hưng thú.
Nói dứt lời, Thượng Tân Nhân đưa tay chỉ vào Tư Đồ Ngọc lúc đó đã bị điểm huyệt, nằm hôn mê, rồi quay sang Điền Cổ Lệ hỏi :
- Điền cô nương, vị này là Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc chăng?
Điền Cổ Lệ gật đầu. Thượng Tân Nhân đi đến bên chàng, chàng thấy Tư Đồ Ngọc hai mắt lờ mờ, ngạc nhiên hỏi :
- Vị Ngọc Long kiếm khách này đã bị điểm huyệt rồi, chẳng lẽ y cùng với Điền Cô nương và Triệu cô nương vào trong Hoan Hỷ Thiền Thiên này, đối với hai tuyệt thế giai nhân, có điều không hợp y hay sao?
Điền Cổ Lệ gượng cười nói :
- Thượng huynh đoán không sai chút nào. Tư Đồ Ngọc mới xem như hạng người phong lưu phóng túng, nhưng thật ra chỉ là một tên học trò đầu óc thối nát mà thôi.
Thượng Tân Nhân lắng tay nghe, lắc đâu, lộ vẻ không đồng ý. Điền Cổ Lệ ngạc nhiên hỏi :
- Thượng huynh sao lại lắc đầu như thế?
Thượng Tân Nhân nói :
- Vị Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc chỉ là một tên học trò không sành điệu, thì tại sao hai vị cô nương vào trong Hoan Hỷ Thiền Thiên này?
Điền Cổ Lệ bật cười, nói :
- Y không phải ngoan ngoãn đâu, mà bị tiểu nữ bày kế lường gạt, y cho là trong Đào Hoa am này y có thể tìm được vị Ngọc tỷ tỷ của y.
Thượng Tân Nhân cau mày hỏi :
- Ai là Ngọc tỷ tỷ của y?
Điền Cổ Lệ khẽ nghiến răng, hậm hực đáp :
- Đó là một con a đầu, kể về hai mặt võ công và cơ trí còn cao hơn Tư Đồ Ngọc nhiều. y thị tên là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc.
Thượng Tân Nhân lắc đầu nói :
- Tại hạ thật chưa nghe có một nhân vật như thế. Nhưng Điền cô nương tại sao lại khiến cho Tư Đồ Ngọc tin rằng Tiêu Lộng Ngọc có ở nơi này?
Điền Cổ Lệ đắc ý, mỉm cười nói :
- Đó là do ở sự quan sát rất bén và sự phán đoán chính xác của tiện nữ.
Thượng Tân Nhân “À” lên một tiếng, chăm chú nhìn Điền Cổ Lệ, nói :
- Điền cô nương xin nói rõ ràng hơn? Tại hạ muốn được biết sự quan sát rất bén và sự phán đoán chính xác của cô nương?
Điền Cổ Lệ cau mày nói :
- Thượng huynh, trước nhất xin nhớ là tiện nữ ngày trước có mối liên hệ với Tư Đồ Ngọc, đã sớm biết Tư Đồ Ngọc với Tiêu Lộng Ngọc là một đôi bạn trăm năm tâm đầu ý hớp.
Thượng Tân Nhân gật đầu tỏ ý hiểu. Điền Cổ Lệ lại nói tiếp :
- Ngày trước tiện nữ do một cơ hội tình cờ phát giác Tư Đồ Ngọc đi một mình trên gương mặt lộ vẻ ưu tư và buồn bã, ngay cả trong đôi mắt ánh mắt thỉnh thoảng lại nhỏ lệ, và mỗi khi đến nơi non cao núi đẹp nào là lại dừng chân thở dài.
Triệu Tố Tâm dứng một bên mỉm cười nói :
- Thượng huynh, huynh cho rằng dáng điệu của Tư Đồ Ngọc như thế là biểu lộ ý nghĩa gì?
Thượng Tân Nhân mỉm cười nói :
- Kể ra cũng chẳng có gì khó đoán. Có lẽ là Tư Đồ Ngọc đang bị chi phối mặt tình cảm chăng?
Điền Cổ Lệ vỗ tay khen ngợi nói :
- Thượng huynh là người cao minh, đoán không sai chút nào. Bởi vì tiện nữ biết Tư Đồ Ngọc xưa nay vẫn không rời Tiêu Lộng Ngọc nửa bước, mà lúc đó lại trở nên như thế, cho nên tiện nữ đoán rằng vị Ngọc Long kiếm khách này chẳng phải đang mang nỗi tâm sự, mà là y đang nghĩ tới Ngọc tỷ tỷ của y. Chắc là y với Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc đã có sự tranh chấp hiểu lầm nào đó, khiến hai người cùng tức giận bỏ đi?
Thượng Tân Nhân gật đầu nói :
- Nhận xét này quả thật xác đáng. Có lẽ Điền cô nương đã lợi dụng cái trạng thái tâm lý của Tư Đồ Ngọc, nên cô nương đã cho y biết tin tức của Tiêu Lộng Ngọc hiện ở nơi nào khiến cho vị Ngọc Long kiếm khách ngây ngô này bị gạt gẫm mà tự sa đầu vào lưới phải không?
Điền Cổ Lệ gượng cười rồi nói :
- Y tuy đã bị gạt gẫm, nhưng y không biết gì về thú phong lưu, kể ra cũng hơi đang chán.
Thượng Tân Nhân gượng cười, đưa mắt nhìn Triệu Tố Tâm, nói :
- Triệu Tố Tâm tên tuổi hơi kỳ lạ, chắc mới hành đạo trên chốn giang hồ phải không?
Triệu Tố Tâm định lên tiếng trả lời, thì Điền Cổ Lệ lắc đầu, nói :
- Triệu sư muội của tiểu nữ không phải là mới bôn tẩu trên giang hồ và là lần đầu tiên đến Trung Nguyên đấy thôi.
Lúc đó, Điền Cổ Lệ quay sang Triệu Tố Tâm, mỉm cười nói :
- Tố muội! thượng huynh đã có ý xấu hổ, vậy hiền muội với Tư Đồ Ngọc đi đến Noãn Ngọc thiền phòng, còn Hoan Hỷ Thiền Thiên này để lại cho ngu tỷ.
Thượng Tân Nhân nghe lời đề nghị của Điền Cổ Lệ, nắm lấy tay Tư Đồ Ngọc nói :
- Tư Đồ huynh hãy vui vẻ mà đi đi! Triệu cô nương cũng là người tuyệt sắc trong cỏi nhân gian này. Đó cũng là diễm phúc cho hiền huynh đấy.
Trong lúc Thượng Tân Nhân nói với Tư Đồ Ngọc, thì Triệu Tố Tâm cũng ghé sát vào tai Điền Cổ Lệ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Thượng Tân Nhân mà thì thầm một hồi, không biết nàng nói những gì?
Lúc đó chỉ thấy Điền Cổ Lệ gật đầu lia lịa, điều đó chứng tỏ rằng đối với những lời của Triệu Tố Tâm, Điền Cổ Lệ hoàn toàn đồng ý.
Thượng Tân Nhân đợi cho Triệu Tố Tâm đã dìu Tư Đồ Ngọc ra khỏi gian Hoan Hỷ Thiền Thiên rồi chàng mới quay sang Điền Cổ Lệ hỏi :
- Điền cô nương, Triệu cô nương vừa rồi rỉ tai cô nương nói những gì vậy?
Điền Cổ Lệ Cười khanh khách nói :
- Triệu sư muội của tiện nữ tuổi tuy nhỏ, nhưng lòng dạ cũng hơi tham. Triệu sư muội muốn chúng ta sau khi ân ái sẽ cùng nhau trao đổi.
Thượng Tân Nhân nghe qua, bất giác liền cau mày, ha hả cười lớn. Điền Cổ Lệ ngạc nhiên nói :
- Thượng huynh... người cười cái gì thế? Chắc là Thượng huynh đã cười Triệu sư muội của tiện nữ có tính quá tham lam...
Thượng Tân Nhân lắc đầu ngắt lời nói :
- Tại hạ không phải cười lệnh sư muội là người có tính tham lam mà tại hạ cười là vì lệnh sư muội có sự thiếu sót.
Điền Cổ Lệ lấy làm lạ, cau mày hỏi :
- Thượng huynh nói có sự thiếu sót nhưng chỗ nào mới được chứ?
Thượng Tân Nhân đưa đôi mắt đầy vẻ thần bí mỉm cười nói :
- Chẳng những Triệu cô nương thiếu sót mà ngay cả Điền cô nương nhận xét sai lầm. Những người am hiểu thú phong lưu như hại cô nương, tại sao không hiểu ra rằng tại hạ đâu phải là người thần.
Điền Cổ Lệ “À” một tiếng mỉm cười :
- Thượng huynh quá khách khí đấy thôi, chứ một vị anh hùng như Thượng huynh chẳng lẽ lại không thể được hai lần...
Điền Cổ Lệ vừa nói tới đây, đôi mắt nàng lộ vẻ kinh ngạc, dần dần đã biến đầy vẻ sát khí.
Thì ra lúc đó Thượng Tân Nhân đã kéo cái mũ nho sinh ở trên đầu ra, để lộ một mái tóc mây dài từ trên đỉnh đầu rũ xuống hai vai.
Điền Cổ Lệ giờ đấy mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói của đối phương. Nàng ta liền nghiến răng trầm giọng nói :
- Thượng.. Tân Nhân, ngươi là thiếu nữ hay sao?
Thượng Tân Nhân gật đầu Điền Cổ Lệ liền biến sắc mặt, xòe năm ngón tay ra chộp vào mặt Thượng Tân Nhân.
Thượng Tân Nhân thản nhiên cười một tiếng, rồi khẽ lách mình qua một bên nhẹ nhàng tránh khỏi chiêu thức “Ngũ Chỉ Trảo Hồn” vô cùng tàn độc của Điền Cổ Lệ.
Điền Cổ Lệ vừa ra tay một chiêu đánh vào khoảng trống không. Nàng ta liền biến đổi chiêu thức, từ thế chỉ đã trở thành thế chưởng phát ra theo một thức “Tà Bát Huân Lung” nhắm ngay ngang hông Thượng Tân Nhân tấn công mãnh liệt tới.
Thượng Tân Nhân đã bước sang bên một thước khiến cho thế chưởng của Điền Cổ Lệ sang chiêu thứ nhì đã trở thành vô dụng.
Không ngờ Điền Cổ Lệ là kẻ thâm độc lạ thường, chiêu thứ nhì của nàng vừa đánh ra chỉ là một hư chiêu, chứ không phải là một chiêu thực.
Hành động như vậy là nàng ta chuẩn bị xem Thượng Tân Nhân sẽ né tránh về hướng nào, cho nên ngay lúc đó tả chưởng của Điền Cổ Lệ liền nhanh như chớp phát ra, nhắm vào Thượng Tân Nhân đánh tới.
Thượng Tân Nhân lúc đó dẫu có thân pháp cao siêu đến đâu cũng không thể nào tránh kịp.
Chàng liền bị ngay một chưởng của Điền Cổ Lệ đánh trúng bả vai.
Đột nhiên lúc đó vang lên ba tiếng “Bịch, bịch, bịch” rồi một bóng người mảnh khảnh loạng choạng thoái lui về phía sau ba bước.
Nhưng một điều rất lạ là bóng người vừa bị lảo đảo thoái lui về phía sau ba bước không phải là Thượng Tân Nhân đã trúng một chưởng của Điền Cổ Lệ vừa rồi, mà lại là Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ người đã phát ra chưởng đó.
Điền Cổ Lệ tin rằng một chưởng vừa rồi đánh trúng ngay vào bả vai của đối phương, dẫu cho Thượng Tân Nhân không nát gan nát ruột thì cũng phải kêu lên một tiếng thảm khốc rồi ngã lăn ra mặt đất.
Nhưng kết quả lại trái ngược hẳn. Chẳng những lúc đó Điền Cổ Lệ chính mình chợt cảm thấy khí huyết trong người chấn động mạnh mà hơn nữa trên bả vai trái liền cảm thây tê dại đi, xương cốt như muốn gảy lìa.
Điền Cổ Lệ chăm chú nhìn Thượng Tân Nhân, gương mặt vừa lộ vẻ sợ hãi, vừa tức giận.
Thượng Tân Nhân dáng điệu vẫn ung dung như cũ, đưa mắt nhìn Điền Cổ Lệ cau mày nói :
- Điền cô nương! Tục ngữ có câu “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”! Tại sao cô nương đã hao phí một thời gian khá lâu như vậy mà chưa chút tiến bộ?
Câu nói này chẳng những có ý trào phúng đối với Điền Cổ Lệ, hình như đôi bên chẳng phải người xa lạ mà là có quen biết với nhau từ ngày trước.
Điền Cổ Lệ nghe rồi càng thêm ngạc nhiên. Nàng chăm chú nhìn Thượng Tân Nhân rồi nói :
- Thượng Tân Nhân ngươi.. thực sự là ai?
Thượng Tân Nhân cười nhạt một tiếng, rút từ trong người ra một chiếc khăn màu hồng, rồi đưa lên lau lớp hóa trang trên gương mặt.
Lúc nãy Thượng Tân Nhân đã không ngớt lời khen Điền Cổ Lệ và Triệu Tố Tâm là những giai nhân tuyệt thế nhưng giờ đây, sau khi nàng để lộ gương mặt thật của mình rồi nếu đem so sánh với Điền Cổ Lệ và Triệu Tố Tâm, sắc đẹp nàng trội hơn nhiều.
Điền Cổ Lệ lúc đó đối với vị tuyệt thế giai nhân này vừa định lên tiếng hỏi thì nàng mỉm cười nói :
- Ngươi còn chưa nhận ra được ta đấy ư? Ta là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc, người mà các ngươi mượn làm con mồi để dụ dỗ Tư Đồ Ngọc phải sa vào cạm bẫy.
Điền Cổ Lệ cảm thấy rã rời. Nàng liền đưa tay ném ra một đám độc sa ngũ sắc chụp lấy người Tiêu Lộng Ngọc.
Đó không phải là lối tấn công địch mà cũng không phải là lối cầm cự. Điền Cổ Lệ hành động như vậy là nàng tìm đường thoát thân.
Do đó Điền Cổ Lệ vừa ném đám độc sa ra, nàng ta liền tung mình nhảy tới cánh cửa bí mật trong gian Hoan Hỷ Thiền Thiên.
Tiêu Lộng Ngọc dễ gì chịu để cho Điền Cổ Lệ chạy trốn?
Hơn nữa đối với đám độc sa mà Điền Cổ Lệ vừa ném ra, nàng cũng chẳng coi là gì cả, liền nhảy vào trong đám khói ngũ sắc nhanh như điện xẹt.