Đại Tình Hiệp
Chương 66 : Nuốt lệ ngậm ngùi cứu tình lang
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
Thì ra Tiêu Lộng Ngọc đã ngầm vận dụng Vô Hình cương khí để che chở lấy thân, lúc nàng vừa phóng mình vào trong đám độc sa, thì đám khói ngũ sắc này liền giao động mạnh rồi tiêu tan mất hút.
Điền Cổ Lệ không ngờ rằng đối phương lại có môn thần công lợi hại đến như vậy. Nàng vừa thấy đám độc sa đã mất công hiệu, thì Tiêu Lộng Ngọc đã ung dung từ trong đám khói ngũ sắc chạy đến trước mặt rồi. Lúc đó nàng ta có muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa.
Tiêu Lộng Ngọc khẽ phất ống tay áo, thi triển một chỉ Phích không điểm huyệt, kèm theo một luồng nội gia cương khí chế ngự huyệt đạo của Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ.
Thân hình của Điền Cổ Lệ ngã lăn trên mặt đất. Tiêu Lộng Ngọc trầm giọng quát :
- Nói! Hãy nói mau! Triệu Tố Tâm và Tư Đồ Ngọc lúc nãy dẫn nhau đi tới Noãn Ngọc thiền phòng ở nơi nào?
Điền Cổ Lệ nhìn Tiêu Lộng Ngọc, cười nhạt nói :
- Ngươi thực sự là ai và lại dám mạo nhận là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc?
Tiêu Lộng Ngọc bị Điền Cổ Lệ hỏi vặn như vậy hơi giật mình, ngạc nhiên nói :
- Tại sao ngươi nói là ta mạo nhận danh nghĩa của kẻ khác?
Điền Cổ Lệ nói :
- Việc này tất nhiên rất giản dị, bởi vì Tiêu Lộng Ngọc với Tư Đồ Ngọc vốn là đôi bạn tri giao tâm đầu ý hợp, nếu như quả thật ngươi là Tiêu Lộng Ngọc thì tại sao ngươi lại chịu để cho tình lang của mình với Triệu Tố Tâm sư muội của ta đi đến Noãn Ngọc thiền phòng mà làm chuyện ân ái cho được?
Tiêu Lộng Ngọc gượng cười nói :
- Đó cũng là một chuyện bất đắc dĩ, bởi vì ta vốn biết rằng những lời nói của ngươi không phải là giả dối. Tư Đồ Ngọc đã bị trúng phải chất độc dâm tà của bọn ngươi, ắt các huyết mạch trong người sẽ bị sức nóng của lửa dục thiêu đốt mà chết một cách thảm khốc.
Điền Cổ Lệ lạnh lùng nói :
- Quả thật đúng như vậy. Trừ cách đó ra thì không còn cách nào khác.
Tiêu Lộng Ngọc nghiến răng, hậm hực nói :
- Ngươi thử nghĩ xem, trong hoàn cảnh như vậy, không biết tính sao ta đành chỉ có một cách là lợi dụng Triệu Tố Tâm để giải cứu cho Tư Đồ Ngọc, cho họ ân ái một phen.
Điền Cổ Lệ nói :
- Ngươi đã cam tâm tình nguyện như vậy thì việc gì còn phải cần ta phải đưa ngươi tới Noãn Ngọc thiền phòng nữa?
Tiêu Lộng Ngọc cau mày đáp :
- Dĩ nhiên là chỉ cần ân ái một lần là giải chất độc!
Điền Cổ Lệ khẽ đảo mắt, nham hiểm nói :
- Được, ta sẽ dẫn ngươi đi. Nhưng huyệt đạo của ta đã bị chế ngự, trừ việc có thể nói được ra, còn tứ chi đều không thể cử động được thì làm sao...
Tiêu Lộng Ngọc trầm giọng nói :
- Thôi được, ta để cho hai chân ngươi đi được, nhưng ngươi đừng nên có ý nghĩ trở mặt đối với ta. Nếu ngươi làm như vậy ắt là tự đi tìm cái chết.
Nói dứt lời, Tiêu Lộng Ngọc liền đưa tay phất ra những chỉ, giải ngay huyệt đạo cho Điền Cổ Lệ.
Quả nhiên, lúc đó Điền Cổ Lệ đã có thể cử động được hai chân. Nàng ta đứng bật dậy, đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Trên vách tường bên trái ngươi và trong bức tranh hai người có hai cái nút nhỏ. Ngươi cứ từ từ kéo xuống.
Tiêu Lộng Ngọc duy chỉ sợ rằng Điền Cổ Lệ sẽ sắp đặt một âm mưu gì chăng, nàng liền kéo Điền Cổ Lệ lại gần bên mình, rồi sau đó mới điều động nút cơ quan.
Những tiếng ầm ầm liền vang lên, vách tường phía bên phải tự động mở ra để lộ hai cánh cửa.
Điền Cổ Lệ cười âm trầm nói :
- Tiêu cô nương xin hãy đi vào cánh cửa này, sẽ đến Noãn Ngọc thiền phòng. Lúc đó cô nương sẽ thấy người lang thân ái Tư Đồ Ngọc của mình với sư muội Triệu Tố Tâm của ta đang vầy duyên loan phụng.
Tiêu Lộng Ngọc hơi nghi ngờ, lúc Triệu Tố Tâm ra đi không phải là do con đường này, do đó nàng liền nghi ngờ Điền Cổ Lệ ắt đang sắp đặt một âm mưu gì đây.
Điền Cổ Lệ thấy Tiêu Lộng Ngọc ngập ngừng do dự mãi, không chịu đi, nàng ta liền nở nụ cười nham hiểm nói :
- Tiêu cô nương không dám đi trước thì ta đi trước để dẫn đường vậy. Cô nương bằng lòng chứ?
Nói dứt lời Điền Cổ Lệ không đợi cho Tiêu Lộng Ngọc trả lời liền bước tới phía trước mấy bước.
Tiêu Lộng Ngọc thấy liền ngăn lại nói :
- Ta không đi trước thì ngươi cũng không được đi trước. Vậy chúng ta sẽ cùng đi một lượt, có lẽ tiện lợi hơn.
Tiêu Lộng Ngọc vừa nói dứt lời, quả nhiên nàng đưa tay nắm lấy vai Điền Cổ Lệ, cả hai sánh bước mà đi vào cánh cửa ngầm.
Tiêu Lộng Ngọc hành động như vậy là vì nàng sợ rằng nếu để cho Điền Cổ Lệ đi trước, vạn nhất y thị bước qua cánh cửa rồi sẽ điều động nút cơ quan, khóa chặt cánh cửa lại, đó chẳng phải là chính nàng đã để cho y thị đánh lừa mà tẩu thoát một cách dễ dàng hay sao?
Điền Cổ Lệ không biết tính sao, nàng chỉ đành sánh vai đi cạnh bên Tiêu Lộng Ngọc bực bội nói :
- Tiêu Lộng Ngọc, ngươi quả thật là một kẻ hay đa nghi.
Giữa hai người đã có tình thân thiết, hơn nữa cả hai vừa trải qua một cuộc ái ân, tất nhiên là về mặt tình cảm và về mặt quan hệ cũng đều nặng hơn một bước.
Tiêu Lộng Ngọc thấy dáng điệu của Tư Đồ Ngọc như vậy, trong lòng không nỡ nhẫn tâm. Nàng khẽ thở dài một tiếng, rồi đưa tay đỡ lấy vị oan gia ân ái này đứng dậy.
Tư Đồ Ngọc thấy Tiêu Lộng Ngọc đã đỡ mình đứng dậy, chàng liền biết ngay rằng nàng đã tỏ lượng khoan hồng, bất giác liền cao hứng, vui vẻ nói :
- Ngọc tỷ tỷ, tiểu đệ tưởng mất Ngọc tỷ tỷ rồi. Tỷ tỷ hãy gọi tiểu đệ một câu: “Ngọc đệ đệ” đi!
Tiêu Lộng Ngọc khẽ lườm chàng một cái rồi nói :
- Chúng ta vừa mới cách nhau có vài ngày mà hiền đệ lại thương nhớ ngu tỷ đến như thế hay sao?
Tư Đồ Ngọc ấp úng nói :
- Quả thật... thật...
Tiêu Lộng Ngọc xua tay nói :
- Chẳng kể hiền đệ là thật hay là giả, ngu tỷ xin hỏi hiền đệ là vừa rồi hiền đệ tại sao lại không tin ngu tỷ là Ngọc tỷ tỷ của hiền đệ?
Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :
- Ngọc tỷ, tỷ tỷ có nhớ ở trong gian thạch động bí mật gần Câu Lậu phái, tỷ tỷ đã nhẫn tâm đánh cho tiểu đệ một cái bạt tai tựa như trời giáng hay không?
Tiêu Lộng Ngọc khẽ đưa rờ lên má trái của mình, lúc đó rất ửng hồng vẫn chưa biến hẳn.
Nàng “À” lên một tiếng, gật đầu nói :
- Thì ra hiền đệ sau khi bị ngu tỷ đánh cho một cái bạt tai vẫn ghi nhớ trong lòng, ngày hôm nay mới tìm cơ hội để trả thù ngu tỷ có phải không?
Tư Đồ Ngọc trong lòng hốt hoảng, trong nhất thời chàng cũng không nghĩ ra câu trả lời nào thích hợp để bày tỏ với Tiêu Lộng Ngọc. Chàng chỉ đành giơ tay lên tự đánh cho mình một cái bạt tai, mạnh cũng chẳng kém gì cái bạt tai mà chàng đã tặng cho Tiêu Lộng Ngọc.
Tiêu Lộng Ngọc thật không ngờ rằng Tư Đồ Ngọc lại hành động như vậy. Nàng có ý định ngăn cũng không còn kịp, liền cau mày nói :
- Hiền đệ có điều chi thắc mắc xin cứ nói ra đi, chứ đừng nên hành động dại dột như vậy!
Tư Đồ Ngọc nghe thấy trong hai chữ “đừng nên” của Tiêu Lộng Ngọc có đượm vẻ vô cùng thân mật, chàng liền cảm thấy khoan khoái trong lòng, mỉm cười nói :
- Ngọc tỷ, tỷ tỷ hãy thử nghĩ xem, trong lúc tỷ tỷ ở Câu Lậu sơn vì đã quá tức giận mà bỏ đi. Tiểu đệ buồn bã đã nhất định đi khắp chân trời góc bể để tìm cho ra được tỷ tỷ. Nhưng đã mấy hôm nay chưa gặp được thì làm sao có thể tin tưởng được rằng tỷ tỷ lại có thể xuất hiện ở bên cạnh tiểu đệ. Và tiểu đệ... huống chi.
Ba chữ “và tiểu đệ” người nói cũng cảm thấy hổ thẹn, không nói tiếp được, mà ngay cả người nghe cũng đỏ mặt tía tai.
Tiêu Lộng Ngọc vội vàng chuyển sang vấn đề khác. Nàng đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Huống chi cái gì? Tại sao hiền đệ không nói tiếp đi?
Tư Đồ Ngọc gượng cười đáp :
- Ngọc tỷ tỷ hãy nghĩ xem, lúc gần đây chẳng phải Ngọc tỷ tỷ đã giả trang làm Ngọc Kiều Oa mà Bách Biến Ôn Quân đã cho kẻ khác mạo nhận làm Ngọc tỷ tỷ quả đã thật khiến cho tiểu đệ bị điên cả đầu. Tiểu đệ cứ cho là tỷ tỷ có lẽ đã cùng với bọn Điền Cổ Lệ và Triệu Tố Tâm đều là những hung nữ... trong Câu Lậu phái.
Tư Đồ Ngọc vốn định nói là cùng với những con dâm phụ, nhưng chàng chợt lại cảm thấy chính mình vừa rồi đã cùng với Tiêu Lộng Ngọc trải qua một trận mây mưa, cho nên hai chữ “dâm phụ” này tuyệt không thể dùng được.
Do đó, chàng cố tránh để khỏi sinh ra sự ngộ nhận bằng cách là cải thành năm chữ “hung nữ Câu Lậu phái”.
Tiêu Lộng Ngọc gượng cười, gật đầu nói :
- Hiền đệ nói quả thật không phải là không có lý do. Nhưng ngu tỷ xin hỏi hiền đệ là tại sao hiền đệ lại phát giác được ngu tỷ chẳng phải là kẻ giả trang?
Tư Đồ Ngọc liền lên tiếng đáp :
- Tiểu đệ trong nhất thời ngu si cho nên mới ra tay đánh tỷ tỷ. Nhưng sau đó, khi tiểu đệ vừa nhìn lại tỷ tỷ thì tiểu đệ liền cảm thấy trong ánh mắt của tỷ tỷ rất là quen thuộc, nên tiểu đệ mới quyết đoán tỷ tỷ quả thật là Ngọc tỷ tỷ.
Tiêu Lộng Ngọc hồi tưởng lại việc vừa qua rồi gật đầu nói :
- Đúng vậy. Ngu tỷ đã nhớ ra là lúc đó, sau khi ngu tỷ và tiểu đệ vừa nhìn nhau, thì trên gương mặt của hiền đệ liền có vẻ kinh ngạc và giọng nói cũng hơi run run.
Tư Đồ Ngọc lại nói tiếp :
- Sau đó tiểu đệ lại cảm thấy trong lời nói của tỷ tỷ rất thân mật, như ngày trước tỷ vẫn thường nói với tiểu đệ, cho nên tiểu đệ nhận biết rằng quả thật đúng là Ngọc tỷ tỷ và tiểu đệ... vô cùng hoảng hốt, nên mới vội vàng quỳ xuống để xin tỷ tỷ thứ tội cho.
Tiêu Lộng Ngọc nghe Tư Đồ Ngọc giải thích rất phân minh hợp lý, nàng đành gượng cười nói :
- Thôi được, hiền đệ giải thích như vậy thì ngu tỷ...
Tư Đồ Ngọc mừng rỡ nói :
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ đã mở lòng khoan dung mà tha thứ cho tiểu đệ rồi hay sao?
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười khẽ mắng rằng :
- Nếu như ngu tỷ không mở lòng tha thứ cho hiền đệ, thì ngu tỷ đã để cho hiền đệ phải quỳ trước mặt ngu tỷ cho đến chết, chứ việc gì phải đỡ cho hiền đệ đứng đậy làm chi?