Đại Tình Hiệp

Chương 9 : Mê cung Ngũ sát

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


Lúc bấy giờ mắt Tư Đồ Ngọc mới sáng hẳn ra, chàng kinh ngạc vô cùng.



Thì ra người đứng trước mặt chàng đâu có còn là một bà già bốn năm chục tuổi xấu xí đến ma chê quỷ hờn nữa, mà là một thiếu phụ tuổi trạc ba mươi, nhan sắc lộng lẫy, không hề thua kém Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ một tí nào.



Tư Đồ Ngọc tưởng mình hoa mắt trông lầm, thất thanh hỏi :



- Người vẫn là Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương hay sao?



Vu Mộng Tương gật đầu cười nhạt đáp :



- Mi sắp chết đến nơi rồi, có tiết lộ bí mật cho mi biết cũng không sao cả, mình ta có những hai thân phận, mà thân phận thứ nhất là Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương...



Tư Đồ Ngọc không nén được tò mò, vội cướp lời hỏi tiếp :



- Còn một thân phận nữa của ngươi...



Vu Mộng Tương không đợi chàng hỏi hết câu, liền đưa ra cho Tư Đồ Ngọc coi ngón tay út của bàn tay trái. Vu Mộng Tương dí sát ngón tay vào mắt Tư Đồ Ngọc để chàng nhìn được kỹ.



Tư Đồ Ngọc thấy ngón tay ấy phải được một bàn tay thợ khéo léo chế tạo, giống như sắt mà không phải sắt, tựa như gỗ mà không phải gỗ, thốt nhiên chợt hiểu ra. Chàng bèn trợn mắt lên bảo Vu Mộng Tương :



- Ta biết rồi, thì ra ở trong Lao Sơn Song Môn cốc, giữa Thiên Đường môn với Địa Ngục môn có sự giao thông qua lại, cái người gọi là Cửu Chỉ Tiên Cô Long Tuyết Hồng cũng chính là ngươi phải không?



Vu Mộng Tương có vẻ đắc y gật đầu cười nói :



- Đúng lắm, bởi vì ở đời người ta thường cho rằng, nếu không lên Thiên Đường thì xuống Địa Ngục, trong hai chỉ chọn được một chứ không lựa được cả hai, còn ta thì lại không nghĩ như vậy. Mỗi ngày, cứ vào buổi sáng thì ta là Cửu Chỉ Tiên Cô, còn buổi chiều thì ta làm Chỉ Phấn Diêm La...



Tư Đồ Ngọc cắt ngang câu nói của đối phương mà hỏi :



- Thế tại sao ngươi lại phải mất công như vậy?



Vu Mộng Tương cười đáp :



- Ấy là vì...



Nói tới đây, Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc lắc đầu cười nói :



- Không được, điều bí mật này quan hệ rất lớn, ta không thể tiết lộ cho mi biết được.



Tư Đồ Ngọc trợn mắt hỏi :



- Ngươi đã chẳng bảo ta là sắp chết rồi à, vậy thì còn điều bí mật gì mà không thể nói ra được?



Vu Mộng Tương xua tay cười duyên nói :



- Thôi, chúng ta bỏ qua chuyện đó mà trở lại câu chuyện chính. Nay ta và Điền muội nhan sắc đã tương đương nhau, mi có thể chọn lựa được rồi đó.



Tư Đồ Ngọc thấy Điền Cổ Lệ mỗi một chuyện gì, hình như cũng nghe theo sự xếp đặt của Vu Mộng Tương, chàng định khuyến khích Điền Cổ Lệ bèn mỉm cười nói :



- Ta vẫn chọn Điền cô nương.



Vu Mộng Tương tự cho là còn kiều diễm hơn Điền Cổ Lệ về phương diện nhan sắc, nay nghe Tư Đồ Ngọc nói như vậy, trong lòng không phục liền lộ vẻ bực tức hỏi :



- Mi chọn như vậy có lý do gì khác không?



Tư Đồ Ngọc đáp :



- Tất nhiên là phải có lý do chứ, lý do đó phong phú lắm.



Vu Mộng Tương nghiến chặt hai hàm răng ngà lại xẵng giọng hỏi tiếp :



- Được, hãy nói cho ta biết lý do phong phú ấy thử xem, nếu vạn nhất mà nó không phong phú, thì mi chớ có trách Vu Mộng Tương này có thủ đoạn tàn độc, lòng dạ ác nghiệt đấy nhé.



Tư Đồ Ngọc trợn mắt nói :



- Bởi vì khi ở Nghi Sơn được gặp Điền cô nương lần đầu ta đã có một ấn tượng tốt đối với nàng, nếu không thì Ngọc Long kiếm của ta đâu có dung tình mà chỉ giết có mỗi một mình Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt mà thôi.



Điền Cổ Lệ nghe nói quả nhiên khẽ dựng cặp mày liễu lên, quay sang cười nói với Vu Mộng Tương :



- Vu tỷ tỷ, y đã nói như vậy thì tỷ tỷ cũng nên cho y được thỏa tâm nguyện để cho y được chết dưới...



Vu Mộng Tương cười nhạt xen lời nói :



- Điền muội, ngu tỷ hy vọng hiền muội tôn trọng quyết định rút thăm theo ý trời của chúng ta.



Điền Cổ Lệ thấy Vu Mộng Tương có vẻ không vui, cũng dựng ngược cặp mày liễu nói :



- Vu tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ đã lấy chuyện rút thăm làm trọng, thì tại sao lại còn cho Tư Đồ Ngọc được tự ý chọn lựa làm chi?



Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương đớ lưỡi ra không biết trả lời ra sao!



Tư Đồ Ngọc thấy giữa hai người nhen nhóm lửa hận thù ganh ghét lẫn nhau, trong bụng chàng đã mừng thầm. nhưng chất tà độc trong người chàng lúc này không sao dằn lòng được nữa.



Giữa lúc thập phần nguy cấp, ở bên ngoài nhà tranh bỗng nhiên vang lên hai tiếng kính coong, kính coong giòn giã.



Vu Mộng Tương và Điền Cổ Lệ hoảng hốt, chẳng biết ở chốn rừng sâu đêm khuya này tại sao lại có tiếng gì kỳ lạ vậy?



Còn Tư Đồ Ngọc thì mừng rỡ đến muốn nhảy dựng lên, bởi vì chàng nghe thấy hai tiếng “kính coong, kính coong” ấy giống như tiếng lục lạc của lão thầy bói Tần Lộ. Chàng nhớ lại, thì thấy lão thầy bói xuất hiện ở trên đỉnh Phật Sơn không phải tình cờ, mà mỗi lời của ông nói nay đã đều ứng nghiệm cả, có lẽ ông là một vị phong trần ẩn hiệp, hai chữ cứu tinh có lẽ gán cho ông ta mới được.


Tiêu Lộng Ngọc ồ lên một tiếng ngạc nhiên nói :



- Ngu tỷ thiệt không nghĩ lại xảy ra chuyện này, nếu không thì dù thế nào đi chăng nữa, ngu tỳ cũng phải đuổi theo con yêu phụ ấy, không để cho nó thoát được như thế.



Tư Đồ Ngọc thấy vẻ mặt nàng có vẻ xấu hổ, bèn dùng lời an ủi :



- Thôi, Ngọc tỷ đừng có nghĩ ngợi gì nữa, Vu Mộng Tương cũng là người tham dự Thiên Trì kỳ hội, vậy tới ngày hội tiểu đệ sẽ đòi lại Ngọc Long nhuyễn kiếm cũng không muộn gì.



Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :



- Ngọc đệ nói rất phải, nhưng vấn đề là hiện tại chúng ta chưa biết địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội, cái ấy mới khó.



Tần Lộ đứng ở bên lẳng lặng nghe nói xong, mới mỉm cười xen lời bảo :



- Ngọc cô nương và Tư Đồ lão đệ có phải định hỏi địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội không?



Tư Đồ Ngọc mừng rỡ đáp :



- Xin Tần lão nhân gia mau chỉ giáo...



Tần Lộ không đợi chàng nói hết câu đã xua tay cười bảo :



- Lão phu không biết, nhưng lão phu có một người bạn, vị ấy tất nhiên là phải biết.



Tiêu Lộng Ngọc cười hỏi :



- Vị bằng hữu đó của lão nhân gia là ai vậy?



Tần Lộ đáp :



- Lâm Thắng Bô.



Tiêu Lộng Ngọc nghe thấy ba chữ “Lâm Thắng Bô”, nàng liền gật đầu cười nói :



- Tất nhiên là người này phải biết rồi, Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô là một vị trong Thần Châu tứ dật, mà cũng là một trong tám vị đại nguyên lão đã sáng lập ra Thiên Trì kỳ hội năm xưa, tất nhiên là lão tiền bối ấy phải biết địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội.



Tư Đồ Ngọc đứng bên không vui nói :



- Ngọc tỷ, lời tỷ tỷ nói tuy không sai, nhưng Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô còn có một hiệu là Hoàn Trung Dã Hạc, bình sanh hay đi đây đi đó hành tung vô định, trong nhất thời phải tìm lão tiền bối ấy ở đâu cho được?



Tiêu Lộng Ngọc cười nói :



- Tần lão nhân gia đã nhắc đến Lâm Thắng Bô tiến bối thì chắc là đã được biết hành tung của vị Phóng Hạc lão nhân ấy ở đâu rồi chứ.



Tần Lộ xen lời nói :



- Lão phu biết Lâm Thắng Bô có hẹn ước với một người.



Tư Đồ Ngọc lộ vẻ mừng rỡ trợn mắt hỏi :



- Lâm lão tiền bối hẹn với ai và hẹn ở nơi nào?



Tần Lộ đáp :



- Lão ấy hẹn với Mê cung Ngũ sát, vào ngày mùng bảy tháng bảy lão sẽ một mình đi vào Mê cung.



Tư Đồ Ngọc chưa nghe thấy nói tới tên Mê cung bao giờ, bèn lên tiếng hỏi Tần Lộ :



- Xin Tần lão nhân gia cho biết Mê cung ở chốn nào?



Tần Lộ cười đáp :



- Mê cung ở Quát Thương sơn Mê Hồn giáp, thuộc tỉnh Triết Đông.



Tư Đồ Ngọc lại hỏi :



- Mê cung Ngũ sát là những nhân vật nào?



Tần Lộ chưa kịp đáp, thì Tiêu Lộng Ngọc đã cười và cướp lời :



- Những vị Mê cung Ngũ sát mấy năm gần đây mới xuất hiện giang hồ, nhưng bọn họ người nào người nấy đều vô cùng lợi hạ, họ là Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch, Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên, Tài Sát Thạch Mại Sùng, Khí Sát Ngân Như Bích...



Tư Đồ Ngọc nghe nói tới đây gật đầu cười nói :



- Tử Sắc Tài Khí tứ sát là người nào thì cứ nghe danh cũng có thể đoán ra được, nhưng không hiểu còn một sát nữa thì là sát gì?



Tiêu Lộng Ngọc đáp :



- Còn một sát nữa là Danh Sát Tiền Thông Thần, là người có uy quyền nhất ở trong Mê cung Ngũ sát.



Tần Lộ thở dài lẩm bẩm nói :



- Tửu là món độc dược hại bao tử, Sắc là con dao nhọn gọt xương, Tài là căn do gây nên tai họa, Khí là không có khói mà không có lửa...



Tiêu Lộng Ngọc cười bảo Tần Lộ :



- Tần lão nhân gia, tiền bối đừng thở ngan than dài như thế nữa, chúng ta nên bàn bạc với nhau việc đi tìm Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô mới phải.