Đại Tình Hiệp
Chương 8 : Ngọc Long tiểu kiếp
Ngày đăng: 14:37 18/04/20
Tần Lộ cười đáp :
- Có chứ, cách hay nhất để giải trừ trở ngại trên đường tình chỉ có hai chữ “Chuyên nhất”. Nếu công tử làm được cái việc “Bao nhiêu nước ngọt trong trời đất ta chỉ uống có một hớp mà thôi” thì sẽ gặp được chân tình mà tiêu trừ được bao nhiêu trở ngại, suốt đời được an vui.
Nói tới đây Tần Lộ đứng thẳng người dậy, cúi mình thực thấp vái chào Tư Đồ Ngọc và cười nói :
- Tần Lộ xin hết lời ở đây, xin Tư Đồ công tử đừng quên câu nói của tại hạ, xin công tử bảo trọng lấy mình vàng trong đêm nay.
Lời vừa dứt, Tần Lộ nhẹ nhàng cất bước đi xuống núi, Tiếng “Ai xem bói không?” cũng xa dần.
Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn theo đối phương, trong óc chàng đảo đi đảo lại mấy câu nói của lão thầy bói.
Mấy câu nói ấy là “Kiêng kỵ quỷ vật, thận trọng đề phòng kẻ gian ác và tình chuyên nhất, gặp được Ngọc thì tốt”.
Mấy câu đầu chỉ làm cho Tư Đồ Ngọc hơi e dè thận trọng nhưng trái lại, mất câu sau lại khiến cho lòng khoan khoái vô cùng.
Bởi vì, trong một quán rượu ở thành Thái Ất, sau khi đã sơ kiến người đẹp thì trái tim của Tư Đồ Ngọc sớm đã khắc sâu hình bóng của giai nhân đẹp tuyệt trần là Ngọc tỷ tỷ của chàng.
Chính tự chàng. chàng cũng không phải là con người ăn xổi ở thì, ưa thói trêu hoa ghẹo nguyệt, tức là về đường tình chàng phải “Chuyên nhất” rồi, cho nên lời của Tần Lộ bảo gặp Ngọc thì tốt với câu “Kim Ngọc lương duyên” chẳng lẽ...
Tư Đồ Ngọc mải nghĩ ngợi đến lúc sực tỉnh ra thì mặt trời đã lặn, đêm tối đang bao phủ xuống đầu, trước mắt chàng chỉ có một màn đêm tối om.
Chàng giật nẩy mình, vội vàng xua đuổi hết ý nghĩ, chạy xuống sau núi Thiên Phật sơn.
Bởi vì chàng không hiểu chòi tranh ở trong rừng trúc nơi Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu ở, cách đỉnh Thiên Phật sơn nơi chàng đang đứng bao xa cho nên chàng sợ nhỡ việc không đến kịp canh hai như lời hẹn.
Quả nhiên con đường chàng đi không có gần gì, Tư Đồ Ngọc cứ dò theo phương hướng Đường Bách Hiểu dặn mà đi một hồi lâu mới thấy khu rừng trúc.
Phạm vi khu rừng trúc cũng khá rộng, tít trong cùng có ba gian nhà tranh.
Tư Đồ Ngọc vì Đường Bách Hiểu đã dặn mình tới kiếm khoảng canh hai, mà bây giờ đã quá canh một, nên chàng đi tới trước chòi tranh, nhẹ tay gõ cửa.
Chàng mới gõ được hai tiếng, cánh cửa đã mở ra, một chàng thanh niên tướng mạo vô cùng thanh tú, khoảng hai mươi tuổi, từ trong nhà bước ra, cười hỏi :
- Tôn khách có phải là Tư Đồ công tử chăng?
Tư Đồ Ngọc cũng hơi lấy làm lạ, là tại sao Đường Bách Hiểu ở mãi chốn thâm sơn cùng cốc này mà còn dùng một người đầy tớ trẻ trung đẹp trai như vậy? Nhưng chàng không nghĩ lâu, liền gật đầu đáp :
- Tại hạ chính là Tư Đồ Ngọc, tìm đến yết kiến Đường lão tiền bối.
Người tuấn bộc bước sang bên nhường lối cho Tư Đồ Ngọc, cung kính cười nói :
- Xin mời Tư Đồ công tử vào, chủ nhân đang đợi chờ công tử ở phía trong.
Tư Đồ Ngọc đi theo người tuấn bộc, quả nhiên chàng thấy Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu ngồi ở sau một cái bàn rách.
Người mà trên giang hồ đặt tên cho là “Cuốn tự điển sống”, khi thấy Tư Đồ Ngọc bước vào liền vòng tay thi lễ, rồi xoa tay nói :
- Xin mời Tư Đồ lão đệ ngồi. Trước khi lão phu biết lão đệ tới đây vì việc gì, thì lão phu không thể nhận lễ của lão đệ được.
Tư Đồ Ngọc vừa cười vừa nói :
- Lão tiền bối đã nói như vậy, tại hạ xin tạm thời thất lễ.
Nói xong, Tư Đồ Ngọc ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với Đường Bách Hiểu.
Lúc bấy giờ, người tuấn bộc mới bưng trà ra. Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn y một cái, mỉm cười nói :
- Đường lão tiền bối thật là người sung sướng, ngay đầy tớ của tiền bối cũng là một trang thiếu niên tuấn tú.
Đường Bách Hiểu ha hả cười, nói :
- Bởi vì lão phu vừa già vừa xấu cho nên mới phải dùng người đầy tớ trẻ tuổi đẹp trai này để điều hòa... điều hòa...
Nói tới đây, Đường Bách Hiểu ngừng lại, đưa tay chỉ chén trà nóng rồi mới cười nói :
- Đêm khuya khách tới, lấy trà thay rượu, xin lão đệ hãy nếm thử giọng. Trà này là do chính lão phu tự trồng lấy rồi săn sóc bồi dưỡng, cắt lá sâu cùng là do một tay lão phu. Còn nước uống để nấu trà thì lấy từ danh tuyền ở Tế Nam. Có thể nói là trà này ngon tuyệt.
Tư Đồ Ngọc nghe nói, nâng chén trà khói đang bốc lên nghi ngút, uống một hớp rồi gật đầu khen :
- Tuyền giai trà mỹ sắc vị đến tuyệt! Có một chén trà thơm như thế này thì uống thích hơn rượu ngon nhiều.
Đường Bách Hiểu cười nói :
- Lão đệ đến đây yết kiến ta, chẳng hay là vì việc gì đó?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Lão tiền bối có biết Thiên Trì kỳ hội không?
Đường Bách Hiểu bật cười nói :
- Tất nhiên là biết. Nếu không biết cái hội mười lăm năm mới cử hành một lần ấy thì Đường Bách Hiểu ta làm sao mà lại được người đời xưng tụng là Cuốn Tự Điển Sống của giang hồ được?
Tư Đồ Ngọc không nói quanh co, liền vào đề hỏi liền :
- Xin hỏi lão tiền bối Thiên Trì có nghĩa là gì?
Đường Bách Hiểu trợn mắt lườm lườm nhìn Tư Đồ Ngọc, rồi buông tiếng cười quái dị nói :
- Lão đệ muốn hạch hỏi ta đấy à? Cái tên Thiên Trì có nhiều lắm, ở ngoài quan ngoại, ở trên Sơn Tây, ở trên đỉnh Tuyết Lĩnh, ở trên đỉnh Côn Luân...
Tư Đồ Ngọc ngắt ngang câu nói của Đường Bách Hiểu, lắc đầu nói :
Vu Mộng Tương gật đầu, rồi lất ngay ra hai tờ giấy, một tờ trắng tinh còn tờ kia viết chữ “chọn”, cuộn tròn lại, lắc lắc mất cái, rồi đưa cho Điền Cổ Lệ bốc lấy một.
Tư Đồ Ngọc nóng lòng vô cùng, bởi vì Điền Cổ Lệ hay Vu Mộng Tương cũng chẳng khác gì nhau, chung quy chàng đều bị nhục cả.
Thời cơ đã gấp rút lắm rồi, chàng chỉ còn biết mong ngóng cứu tinh, nhưng hình bóng cứu tinh vẫn bằn bặt.
Điều làm cho Tư Đồ Ngọc càng hoảng hốt hơn, ấy là độc lực và mỵ dược ở đan điền của chàng mỗi lúc một mạnh, dần dần đã khiến chàng không có cách gì khắc chế nổi thanh thế của chúng nữa.
Càng gấp thì chàng lại càng khó lòng tĩnh tâm để suy nghĩ cách thoát thân, khắc chế được lửa dục, chàng đành chỉ còn cách duy nhất là cố xua đuổi hết những tà niệm ra khỏi đầu óc được lúc nào hay lúc ấy.
Lúc bấy giờ hai dâm nữ bốc thăm đã có kết quả.
Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ bốc được một tờ giấy không.
Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương mở rộng tờ giấy có viết chữ “chọn” thực to ở trên, giơ lên đưa cho Điền Cổ Lệ coi, rồi đắc ý mỉm cười nói :
- Điền muội, tỷ tỷ chọn vật báu trước nhé.
Cặp mày liễu hơi nhíu lại, Điền Cổ Lệ thở dài nói :
- Vận của Vu tỷ tỷ thực là hên, cây Ngọc Long nhuyễn kiếm tuy là một món binh khí trên đời danh vang thiên hạ, Thiên Trì kỳ hội tuy là dịp may mà một nhân vật trong võ lâm đều khát vọng được tham dự, nhưng...
Điền Cổ Lệ mới nói tới đây, Vu Mộng Tương đã đưa cặp mắt đầy lửa dục nhìn Điền Cổ Lệ, cười hí hí nói :
- Điển muội, Điển muội hà tất phải thở vắn than dài như thế làm chi, tỷ tỷ sẽ mang món binh khí hiếm có trên đời mà hiền muội không ngớt lời khen và cái khát vọng được tham dự Thiên Trì kỳ hội cho hiền muội hưởng hết đấy.
Theo lẽ Điền Cổ Lệ nghe nói phải mừng lắm mới đúng, nhưng Nữ Táng Môn lại giật nẩy mình, chỉ tay về phía Tư Đồ Ngọc thất thanh hỏi :
- Vu tỷ tỷ... tỷ tỷ định chọn chàng ư?
Vu Mộng Tương cười đáp :
- Tỷ tỷ chọn y thì có gì là không phải đâu?
Điền Cổ Lệ mấp máy môi định nói nhưng lại thôi. Vu Mộng Tương cười khanh khách nói :
- Điền muội, hiền muội hãy nghe tỷ tỷ nói. Điều thứ nhất, tỷ tỷ đã có Diêm Vương lệnh rồi, tuy không phải là thần vật thời cổ để lại, nhưng chặt sắt như chém bùn, vật cứng tới đâu cũng có thể chém đứt được. Điều thứ hai, chị đã có bút tích chứng minh của Thuần Vu Sán tiến cử tham dự Thiên Trì kỳ hội, thế nên chẳng cần chiếm thêm hai món vật kia làm gì, do đó...
Vu Mộng Tương mới nói tới đây, Tư Đồ Ngọc đột nhiên xen lời nói :
- Vu Mộng Tương, các ngươi có quyền chọn, chẳng lẽ ta lại không có quyền đó hay sao?
Vu Mộng Tương lấy làm lạ hỏi :
- Mi bây giờ đâu còn là thượng khách, mà đã là tên tù thì làm gì còn được quyền chọn nữa?
Tư Đồ Ngọc cố ý kéo dài thời gian, đáp :
- Căn cứ vào lời các ngươi nói, thì ta là người sắp chết tới nơi rồi, mà ở trên giang hồ đối với người sắp chết ai cũng phải tôn trọng.
Vu Mộng Tương gật đầu cười nói :
- Kể ra cũng có luật lệ ấy đấy, vậy ngươi định chọn cái gì?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Ta muốn đem cái kết quả rút thăm của các ngươi mà đổi lại.
Điền Cổ Lệ vừa ngạc nhiên giương cặp mày liễu lên nói :
- Tiểu huynh đệ, chàng muốn cùng tôi...
Vu Mộng Tương cười nhạt một tiếng, chỉ vào mặt Tư Đồ Ngọc quát thật lớn :
- Ngươi phải mau nói rõ lý do ra, nếu không ta sẽ không bao giờ chấp nhận như vậy.
Tư Đồ Ngọc không chậm trễ chút nào, vội lớn tiếng đáp :
- Vu Mộng Tương, hà tất ngươi phải hỏi một câu như thế làm chi. Lý do rất đơn giản, đã là người ai cũng háo sắc cả, đó là chuyện thường tình, cho nên vừa rồi ngươi nói rất đúng: Chết ở dưới hoa Mẫu Đơn, làm con quỷ phong lưu. Nhưng ngươi hãy soi gương thử xem, bộ mặt của ngươi có xấu hơn quỷ dạ xoa không, làm sao mà ví với hoa Mẫu Đơn được?
Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ thích thú bật cười lớn.
Trái lại, Vu Mộng Tương không tỏ vẻ giận dữ chút nào chỉ kêu ồ lên một tiếng đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc hỏi bằng giọng bí mật :
- Nghe lời nói của ngươi, có phải mi chê ta xấu xí đấy không?
Tư Đồ Ngọc cười nhạt đáp :
- Đừng nói là ở nhân gian giữa chốn thanh thiên bạch nhật này, mà cho dù có ở Địa Ngục, một chỗ tối tăm toàn ma quỷ, thì ngươi cũng không hơn gì lũ ấy.
Vu Mộng Tương cười khanh khách nói :
- Được! Ngươi càng nhục mạ ta càng khó nghe, vậy ta cũng nên biến thành người đẹp một chút, xem mi có còn châm chọc nữa không.
Nói xong, Vu Mộng Tương bỗng xoay mình đi ngay, không biết y thị đang định giở trò gì ra. Tư Đồ Ngọc cười nhạt nói vọng theo :
- Vu Mộng Tương, ngươi đã xấu xí như ma quỷ như thế thì đừng tác quái làm chi nữa cho mất công, trừ phi ngươi có đầu thai vào kiếp khác thì may ra nhan sắc mới khả quan hơn.
Lời chàng vừa dứt, thì Vu Mộng Tương đã quay mình lại tươi cười bảo :
- Tư Đồ Ngọc, ngươi hãy mở to hai con mắt ra, xem lúc này ta đã xứng đáng tự ví với một bông hoa Mẫu Đơn không?